41.
Đây đều là dành cho thầy Phó...
Edit: Chocopieyogurt
Buổi sáng lúc Khương Âm tỉnh dậy thì cả người nằm nghiêng hai chân co lại thành một vòng.
Hôm qua ngủ quá muộn khiến cho đồng hồ sinh học của cô hôm nay mất đi tác dụng.
Đợi đến khi cô tỉnh thì cũng đã gần mười một giờ.
Khương Âm nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, dây dưa nửa ngày mới phản ứng được đây là đâu.
Lúc này tai hại của việc liên tục thức đêm đã lộ ra, cả người cô mệt mỏi, xây xẩm chóng mặt, đầu âm ỉ đau không muốn động đậy chút nào.
Nhưng Khương Âm kì kèo mấy phút cũng phải cam chịu ngồi dậy.
Việc cúp cập nhật ngày hôm qua về tình có thể tha thứ, nhưng hôm nay lại không viết nữa thì không có cách gì để lấp liếm nổi.
Nhưng mà cô thật sự không muốn động, vì thế Khương Âm ngồi trên giường lại buông thả thêm mấy phút cuối cùng mới ngồi dậy.
Khi Khương Âm chuẩn bị xốc chăn mỏng trên chân lên thì cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô nhíu mày nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cuối cùng từ bỏ giãy giụa.
Vốn là người rất hay rối rắm, không phải ngày nào cũng làm vướng bận mình nữa, như vậy mỗi ngày làm sao mà trôi qua được.
Khương Âm lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ lung tung lộn xộn ảnh hưởng đến cô ở trong đầu này ném đi, rời giường chuẩn bị làm việc.
Nhưng rất nhiều chuyện chính là thế này, mỗi khi cô buông xuống nó lại chui vào trong đầu cô.
Khương Âm rũ mắt nhìn góc chăn trong tay, trong thoáng qua mấy hình ảnh vụt qua trong đầu cô, không đợi nghĩ kĩ động tác của cô chợt cứng lại.
____ "Anh đi đâu thế?"
____ "Tôi không đi đâu hết, ngủ đi."
Anh đi đâu? Tôi không đi đâu cả.
Đi đâu? Đâu cũng không đi.
Đâu?
...
...
Câu nói này cứ lặp lại trong đầu Khương Âm như một đoạn phim, người nói ngữ khí dịu dàng, nhưng cô nghe thấy lại như rơi vào lò lửa.
Giống như trong tiểu thuyết hằng ngày cô viết, có phần nhạc dạo, không khó để dẫn dắt những chuyện còn lại.
Không cần tốn nhiều sức, Khương Âm thông qua vài đoạn ngắn đã dễ dàng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Hẳn là lúc cô nghe Phó Lương Dư giảng về kiến trúc thì ngủ mất, hẳn là ngủ đến mức mê man, hẳn là...Khương Âm cảm thấy ngột ngạt nhắm chặt mắt.
Hẳn là Phó Lương Dư ôm cô về.
Bình thường Khương Âm ngủ rất nông, hơi có chút tiếng động sẽ tỉnh, hôm qua cũng thật sự tỉnh rồi.
Nhưng không biết có phải mấy ngày trước ngủ ít quá hay không mà lúc tỉnh ý thức cô lại không rõ ràng lắm.
Cô làm gì thế này?
Khương Âm đột nhiên có chút không dám nghĩ.
Nhưng sự thật là, dù cho Khương Âm muốn làm sao để quên đi thì chuyện xảy ra từ đầu đến cuối vẫn xoay vòng trong đầu cô.
Toàn bộ lặp lại trong đầu cô không hề sót chút nào:
Lúc cô mơ màng tỉnh dậy thì Phó Lương Dư hình như đang giúp cô đắp chăn, sau đó hình như cô mở mắt, khi nhìn thấy Phó Lương Dư muốn đứng dậy thì cô theo bản năng túm lấy tay áo anh, không biết vì sao lại hỏi một câu: "Anh đi đâu thế?"
Người vốn muốn đứng dậy lại ngồi xuống lần nữa, anh nói: "Tôi không đi đâu hết, ngủ đi."
Sau đó cô thật sự nắm tay áo Phó Lương Dư mà ngủ mất, ngủ mất đó!
Hơn nữa ngủ thẳng đến bây giờ.
Khương Âm: "!!!"
Sau khi nghĩ rõ ràng, ngay tức khắc khuôn mặt cô nhăn lại.
Còn chưa đứng dậy, thân thể Khương Âm lại nghiêng vẹo nằm xuống, cả người cô co rụt lại vào chiếc chăn mùa hè, toàn thân tỏa ra hơi nóng.
Giống như một con tôm luộc.
Tối qua, Phó Lương Dư cẩn thận từng li từng tí ôm người về phòng, cho dù động tá của anh nhẹ đến mức không thể nhẹ nhàng hơn được nữa, người bên cạnh vẫn tỉnh.
Lúc Phó Lương Dư muốn đứng dậy rời đi cô trong cơn nửa mê nửa tỉnh túm lấy tay áo anh, hỏi: "Anh đi đâu thế?"
Giọng nói Khương Âm mang theo cơn ngái ngủ, nhưng đầu lông mày lại hơi cau lại, giống như...giống như bạn nhỏ nũng nịu lúc bị bệnh.
Cô muốn người khác ở cạnh mình.
Phó Lương Dư nghĩ vậy, vì thế thật sự ngồi xuống, cứ như vậy ở cạnh cô.
Không bởi vì nguyên nhân gì, Phó Lương Dư cứ muốn bên cạnh cô như thế, thật giống như chỉ ở bên như vậy thì mỏi mệt của anh cũng giảm bớt, cho đến khi tiêu tan hết.
Phó Lương Dư cảm thấy rất bình thường, nhưng một đương sự khác lại phát điên không thôi.
Hai ngày nay rốt cuộc là làm sao thế!!!
Từng chuyện từng chuyện một, giống như đặc biệt đến để rèn luyện năng lực chịu đựng của trái tim cô.
Cô không ổn mà!
Khương Âm khóc không ra nước mắt, loại chuyện này xảy ra tận hai lần khiến trái tim Khương Âm thật sự chịu không nổi.
Sau cùng, Khương Âm run run rẩy rẩy rời giường, chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy cả người cô sẽ xong mất.
Tuyệt đối không nghĩ tới, có ngày cô vậy mà không phải bị những chuyện bắt bẻ trên mạng làm cho sụp đổ, mà là bị sự ngu xuẩn của mình làm bật khóc!
Khương Âm ngồi một chỗ mở máy tính, một chữ cũng không đánh, bắt đầu xem xét lại bản thân.
Chỉ là suy nghĩ đến cuối cũng không thể nghĩ ra chút nào.
Một số hành vi bây giờ của cô đã có chút nằm ngoài dự đoán của cô.
Khương Âm cũng khó nói kiểu 'nằm ngoài dự đoán' này là tốt hay xấu, nhưng mà cô dường như không hề bài xích.
Về phần tại sao không bài xích, Khương Âm không nghĩ rõ được, nhưng đợi cô nghĩ kĩ thì đầu lại bắt đầu đau.
Cô trốn tránh mở thu mục ra, bắt buộc chính mình dời lực chú ý đến việc cập nhật.
Khương Âm chuẩn bị mở phần mềm giải nén, cô di con chuột đến thư mục vừa được giải nén thì cả người cứng lại.
Hai chữ 'Chứng cứ phản bác' chói lọi trực tiếp đập vào mắt cô.
Khương Âm: "..."
Không sao cả, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, Phó Lương Dư mở vào xem nội dung bên trong cũng chẳng sao hết.
Tiếng gõ bàn phím 'lạch cạch' của Khương Âm vang lên, lúc này cô có loại cảm xúc lực bất tòng tâm.
"Huhuhuhuhuhuhu..."
Nhưng chưa đợi cô gõ được mấy chữ, người bất lực hai tay ôm lấy mặt, lại lần nữa muốn đem miệng mình tối hôm qua khâu lại.
Khương Âm hôm nay muôn phần gian nan viết xong chương mới, sau khi cô đăng lên lại vô thức chia sẻ liên kết trên Weibo để nhắc nhở những độc giả đang theo dõi.
Nhìn bình luận phía dưới, Khương Âm do dự có nên xem hay không.
Ngày thường cô rất thích xem bình luận, cô thích xem bọn họ thảo luận, nhưng cô sợ hôm nay sẽ xuất hiện những lời nói khác như lúc trước.
Chuyện cô có thể làm đều đã làm, nhưng cô không thay đổi được người mang thành kiến về mình.
Nghĩ ngợi nửa ngày trời, Khương Âm vẫn bấm vào thoát ra.
Tẫn nhân sự thính thiên mệnh*, đợi hai ngày nữa lại nói, để cô trì hoãn hai ngày rồi nói tiếp
*Khi hành sự cứ cố gắng hết sức, có thành công hay không thì còn phải để ông trời quyết định.
Khương Âm tắt máy tính, nhìn bầu trời ở bên ngoài, bất giác nhíu mày.
Hôm qua rời vẫn còn rất đẹp, lúc này nhìn lại âm u.
Khương Âm cầm điện thoại ra, mở dự báo thời tiết, dự báo hôm qua vẫn còn nắng đẹp, hôm nay đã báo mấy ngày liên tiếp sẽ có mưa.
Khương Âm đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát sàn, ngồi xổm xuống, rũ mắt nhìn đường lớn bên dưới, phía dưới người đi bộ vẫn đi lại vội vàng, vì số tầng quá cao, trong mắt cô chỉ là một chùm chấm nhỏ di động.
Còn chưa đến một tiếng nữa thì Phó Lương Dư sẽ về rồi.
Khương Âm nhìn hình đại diện trong điện thoại, sau cùng vẫn mở trang trò chuyện ra, gởi một dòng tin nhắn.
Đợi mấy giây, cô vẫn chưa nhận được phản hồi.
Hẳn là còn đang họp, điện thoại anh tắt mất rồi.
Khương Âm quay đầu nhìn bầu trời ngày càng âm u ngoài cửa sổ, cô mím môi, tầm mắt quay lại trên nhật ký trò chuyện.
Tin nhắn ngày hôm qua, Khương Âm rất dễ kéo tới, nhìn dãy số phía trên, một hồi lâu cô nhắm mắt ấn gọi.
"Tút, tút... Alo, xin chào."
Mới vừa vang lên hai tiếng, điện thoại dã có người nhận.
"Xin chào." Khương Âm có chút khẩn trương, "Tôi muốn hỏi Phó Lương Dư..."
"Cô tìm thầy Phó sao ạ?" Chưa đợi cô nói xong, người bên kia đã lập tức đáp lại, "Xin đợi chút, tôi đưa điện thoại cho..."
"Không cần không cần!" Khương Âm vội ngăn lại, "Tôi không tìm anh ấy! Chỉ muốn hỏi địa chỉ của các anh..."
Nói đến cuối cùng, giọng của Khương Âm nhỏ lại: "Có thể nói cho tôi không?"
Người bên trong sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Có thể ạ."
"Cô muốn đến đây sao?" Anh ta vội hỏi, "Có cần tôi gọi xe đi..."
"Không cần!"
Sao lại nhiệt tình thế chứ, cô chỉ muốn hỏi địa chỉ thôi mà.
Khương Âm muốn khóc rồi, đợt nhiệt có chút hối hận khi gọi cuộc điện thoại này.
"Được ạ." Người bên trong phản ứng rất nhanh, "Vậy tôi gởi địa chỉ cho cô nhé."
Nói xong anh ta còn bổ sung một câu: "Còn có cỡ bốn mươi lăm phút nữa sẽ kết thúc."
"Cảm ơn."
Khương Âm hỏi địa chỉ, nói cảm ơn xong xuôi thì vội ngắt điện thoại.
Mọi người trong diễn đàn này đều nhiệt tình như vậy sao, người hôm qua tìm Phó Lương Dư cũng thế, người khi nãy cũng thế.
Khương Âm rất nhanh đã nhận được địa chỉ, chuyện đầu tiên cô làm là xem khoảng cách trên bản đồ, không xa lắm.
Nhưng cô không muốn gọi xe, ngồi xe bus thì thời gian lại lâu, còn có muốn mươi lăm phút, Khương Âm giật mình, vậy thời gian của cô cũng không nhiều lắm đâu!
Nghĩ như vậy, Khương Âm vội đứng dậy, cô dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong, nhưng đợi sau khi cô cầm xong đồ đạc đứng trước cửa, trong phút chốc lại đột nhiên có hơi chùn chân.
Nhưng khi cô xoay người nhìn bầu trời dường như lúc nào cũng có thể mưa lại không rối rắm quá hai giây kéo cửa ra.
Khương Âm chưa từng đến thành phố Z, lại không giỏi phân biệt phương hướng, nếu không có chỉ đường, cô chắc chắn làm mình lạc mất.
Lúc này cô vô cùng ỷ vào di động: rẽ trái - đi thẳng - xe bus số 17 - trạm bốn xuống xe - rẽ phải 420 mét - hội trường lớn đối diện đường.
Lúc Khương Âm xuống xe đi chưa được mấy bước thì trời đã lác đác mưa nhỏ.
Khương Âm bung dù, tăng nhịp bước, cô dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi.
Cô mở điện thoại xem, còn chưa đến năm phút nữa sẽ kết thúc.
Kiến trúc của hội trường lớn này quá trang nghiêm, khiến người đứng ở trong đó cảm thấy nghiêm túc hẳn lên.
Ở cửa có bảo vệ, thoạt nhìn được quản lý khá chặt.
Khương Âm đứng ở dưới tàng cây bên trái cửa chính yên tĩnh chờ đợi, không hề muốn đi vào.
Nhưng người mặc âu phục đứng trong cửa chính lại bung dù đi về nơi Khương Âm đứng.
Nhìn thấy Khương Âm, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người cô vài giây, sau đó sải chân bước qua.
Hướng đến vị trí của Khương Âm.
Khương Âm: "...."
Đột nhiên muốn xoay người đi quá.
"Xin chào." Không đợi Khương Âm động đậy anh ta đã bước nhanh đến, "Tìm thầy Phó phải không ạ?"
Người vốn định xoay người đi chợt ngừng lại, lần nữa nhìn về người trước mặt, gật gật đầu.
"Vậy là đúng rồi." Người đến kia cười với Khương Âm, "Còn mấy phút nữa, bên ngoài trời mưa, hay là cô vào trong chờ nhé."
Người đàn ông chỉ chỉ vào trong hội trường.
Khương Âm sửng sốt, lắc đầu nói: "Không cần đâu, ở đây cũng được rồi ạ."
"Đừng," Anh ta lại nói, "Lãnh đạo chúng tôi đã phân phó rồi, thầy Phó giúp đỡ một chuyện lớn, cho dù là ai đến cũng phải tiếp đãi chu đáo, nếu để ông ấy thấy thì tôi sẽ bị phê bình mất."
Người đàn ông còn khuyên nhủ: "Cô coi như..."
Khương Âm: "..."
Cô thật sự cảm thấy hôm nay không nên đến.
Khương Âm dễ bị thuyết phục, lại không biết cách từ chối người khác cho lắm, sau cùng vẫn thỏa hiệp đi theo vào trong.
Đi đến bậc thềm đá ở bên ngoài, Khương Âm ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Nhưng không đợi tiến vào phòng nghỉ bên cạnh, cô đã nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt truyền ra từ bên trong, bước chân của Khương Âm chợt dừng lại.
"Đều là dành cho thầy Phó đó." Người bên cạnh giải thích, "Nếu cô đến sớm một chút tôi còn có thể dẫn cô vào nghe thử..."
Anh ta nói rất nhiều, nhưng Khương Âm chỉ nghe lọt mấy chữ đầu: Đều là dành cho thầy Phó.
Những tràng vỗ tay đó đều dành cho Phó Lương Dư, không biết vì sao, nghĩ như vậy khóe môi của Khương Âm cũng cong lên.
Người đàn ông bên cạnh vừa nói vừa quan sát nữ sinh bên cạnh, hôm qua anh ta đã nhận được thông tin, bạn gái thầy Phó cũng đến đây, nhất định phải tiếp đãi chu đáo.
Vốn tưởng tượng không ta bạn gái của thầy Phó sẽ như thế nào, hôm nay vừa nhìn, cảm thấy nên là thế này.
Điềm điềm đạm đạm, thật là xứng với thầy Phó quá!
Chưa đợi người đàn ông giới thiệu xong, cửa lớn hội trường đã mở ra, người bên trong chầm chậm đi ra.
Người đến tham gia không nhiều, ít hơn Khương Âm nghĩ: Nhưng đều là người nước ngoài, già trẻ gái trai đều có.
"Đây đều là những nhân vật đứng đầu trong ngành." Người đàn ông giới thiệu, trong giọng nói mang theo chút cảm khái, "Cực kì giỏi."
Khương Âm gật gật đầu, suy nghĩ của cô đều không đặt ở những người kia, cô dùng ánh mắt tìm kiếm, muốn tìm ra bóng người thân thuộc đó.
Đợi một giây lại một giây, ngay lúc Khương Âm muốn đến gần thêm một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy người đó đang đi ra.
Phó Lương Dư đỡ một ông lão đi ra, những người đi ra trước tự động tản ra hai bên đợi bọn họ đi ra.
Đến trước thềm đá, ông lão dừng bước nói chuyện.
Khương Âm nhìn thấy Phó Lương Dư gật đầu, sau đó ông lão vỗ vỗ vai anh.
Lúc này dưới thềm đá một chiệc ô tô màu đen chạy đến, Phó Lương Dư đỡ ông lão ngồi vào bên trong.
Lúc này Khương Âm phát hiện, có người che ô cho bọn họ.
Khương Âm ngây người, lại nhìn một cái, phía trước cửa hội trường bày một hàng ô, đều đã chuẩn bị tốt, ô dù mới tinh.
Khương Âm: "..."
Khương Âm cúi đầu nhìn chiếc ô màu đen nhỏ trong tay, thầm nghĩ, không biết bây giờ quay người đi có còn kịp không.
Cô vừa nảy ra ý tưởng này, người đối diện dường như cảm nhận được, cách mười mấy mét, anh đột nhiên liếc mắt nhìn qua.
Sau khi nhìn thấy người, Phó Lương Dư sửng sốt rõ ràng.
Động tác nhìn qua của Phó Lương Dư quá rõ rệt, người xung quanh đều nhìn về phía Khương Âm, ông lão vừa ngồi vào trong xe cũng nhìn qua.
Khương Âm: "..."
Cô bất chấp khó khăn vẫy vẫy tay với Phó Lương Dư.
Lúc này Phó Lương Dư mới phản ứng lại, hình như anh mỉm cười, sau đó làm động tác tay về phía Khương Âm.
Tiếp đó Phó Lương Dư khom lưng, tựa hồ đang giới thiệu với ông lão trong xe.
Ông lão trong xe sau khi nghe thấy thì cười gật đầu với Khương Âm.
Khương Âm kinh ngạc, vội vàng cúi đầu đáp lại.
"Thạch lão nhìn tôi rồi!" Người đàn ông bên cạnh kích động nhỏ giọng nói, "Đât là người đi đầu đó, tôi chết cũng không tiếc..."
Khương Âm không hề nghe hết anh ta đang lẩm bẩm cái gì, bởi vì lúc đó cô rất khẩn trương.
Cô nhìn Phó Lương Dư tiễn ông lão, từ chối chiếc ô đưa tới từ bên cạnh, sau đó bước lớn về phía cô.
Băng qua màn mưa, tiến về phía cô.
Đợi anh đến gần Khương Âm mới phản ứng lại, cô vội vàng nâng tán dù lên, đưa lên trên đỉnh đầu Phó Lương Dư.
Phó Lườn Dư nhìn cô trước tiên cong khóe môi, sau đó hỏi: "Sao lại đến đây?"
Trong giọng nói mang theo sự dịu dàng.
Bên cạnh có người nghe thấy, cách đó mấy mét cũng có rất nhiều người nhìn, Khương Âm thiếu tự nhiên, chỉ nói: "Trời mưa."
Trời mưa rồi, tôi đến đưa ô.
Chỉ là hình như cũng không cần đặc biệt đưa tới.
Nói rồi Khương Âm đưa chiếc ô đen đã gấp lại gọn gàng qua.
"Cảm ơn." Phó Lương Dư cười nhận lấy, anh nói, "Tôi còn nghĩ sẽ phải đội mưa đi về."
Khương Âm: "..."
Người đàn ông ở một bên nghe bọn họ nói chuyện: "???"
Thầy Phó câu này của anh là đang xem thường bọn tôi à.
Khương Âm đợi Phó Lương Dư bung dù nhưng anh không có.
Phó Lương Dư rất tự nhiên cầm lấy cây dù trong bàn tay cô, cây dù vừa nhận lấy cầm ở trong tay, không có dấu hiệu mở ra.
Khương Âm: "..."
"Cảm ơn." Lúc này Phó Lương Dư mới nói với người bên cạnh.
"Không có gì ạ." Người đàn ông vội nói, "Nên làm mà."
Nói xong Phó Lương Dư lại nhìn Khương Âm, thấp giọng nói: "Đi về nhé?"
Khương Âm gật đầu, không lên tiếng.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của đoàn người, bọn họ cùng che chung một chiếc ô đi ra ngoài.
Khương Âm cảm thấy bản thâp sắp cùng tay cùng chân luống cuống chết rồi.
Phó Lương Dư đột nhiên nói: "Những điều phía sau không quan trọng."
"Âm Âm," Anh lại nói, "Em nhìn phía trước đi."
Nhìn phía trước.
Con đường phía trước rộng lớn, phong cảnh như tranh.
Chỉ cần em nguyện ý, tôi sẽ cùng em bước tiếp.