04.
UYAU
Edit: Chocopieyogurt
Đột nhiên Khương Âm nghĩ tới tên wechat của mình, nói trắng ra thì thật là phổ thông.
"Khương Âm." Khương Âm cũng vội vàng nói, "Khương trong Khương thái công, Dư âm..."
Hình như bỗng dưng nhớ tới điều gì, cô chuyển lời, "Âm trong dư âm niểu niểu (1)."
余音袅袅: Dư âm niểu niểu, ý chỉ âm thanh đã biến mất, nhưng dư âm vẫn còn lượn lờ vấn vít.
Phó Lương Dư nhìn tên Wechat "Dollar Dollar tôi là Dollar đó" của cô trước tiên nhếch môi một cái rồi mới sửa ghi chú.
Mãi tới khi đóng cửa vào nhà, Khương Âm dựa lên cửa, nhìn tên Wechat của mình không hiểu sao tự dưng có chút xấu hổ.
Đúng lúc đó, tiếng báo tin nhắn vang lên, là tin của hàng xóm đối diện.
【Phó Lương Dư: Cảm ơn.】
Khương Âm nhanh chóng trả lời: 【Không có gì.】
Ngón tay Khương Âm bấm quay về, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng trả lời đừng trả lời, cứ dừng như vậy đi! Anh cũng giúp tôi, đừng khách khí!"
Khương Âm sợ nói chuyện với người lạ, mỗi lần đều cảm thấy có thể lúng túng đến cùng cực.
Phương Tư Nhị đã từng tiếc rèn sắt không thành thép, vì luyện năng lực xã giao cho cô mà thêm cho cô người bạn qua mạng, nhất định bắt cô phải nói chuyện.
Không biết người kia cảm thấy thế nào, Khương Âm chỉ thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức có thể cào ra một tòa cung điện Louvre từ năm ngón tay (?)...Từ đó về sau mặc kệ Phương Tư Nhị có lải nhải kiểu gì, cô cũng không bao giờ mở miệng ra nữa.
Không thích thì cần gì phải bức ép chính mình.
Khương Âm cảm ơn hàng xóm của cô là một chuyện, nhưng để bọn họ trò chuyện lại là một chuyện khác.
Cho nên nhìn thông báo Wechat yên tĩnh trở lại, Khương Âm thở phào một hơi.
Cùng với đó cũng khen hàng xóm một câu: thật có mắt, kiểu người như này càng nhiều càng tốt!
Khương Âm bình tĩnh trở lại, toàn thân đều thả lỏng.
Cô thật sự rất chán ghét quá trình làm quen bạn mới, cả người căng cứng, rất khó chịu.
Chín giờ tối, Khương Âm đăng chương mới vừa sửa xong lên, đồng thời phát Weibo.
Dư âm bất nhiễu lương: 【Chương mới, có đường ăn.】
Lúc này Khương Âm nhìn tên Weibo của mình, câu nói 'Lương trong Dư âm nhiễu lương' của Phó Lương Dư một lần lại một lần vang vọng trong đầu cô.
Thậm chí đến cuối cô còn tự hỏi tính khả thi của việc đổi bút danh, nhưng vừa mới nảy lên trong đầu, đã bị Khương Âm gắt gao đè xuống: Không đổi! Dùng lâu như vậy rồi, có nghĩa khác, có nghĩa khác!
Khương Âm hiểu rõ tật xấu của mình, nhạy cảm, nghĩ nhiều, có lúc chuyện rất đơn giản cô lại luôn làm quá lên.
Tựa như trên đường có viên gạch, rõ ràng có thể đánh nhẹ tay lái là có thể tránh đi, nhưng cô lại không làm vậy, cô nhất định phải đè lên nó, làm mình choáng váng.
Nhưng một khi quyết định một chuyện, lại vô cùng kiên định. Tỷ như bây giờ, cô quyết định phải che áo may ô, tuyệt không để người khác biết được.
Nghĩ như thế, Khương Âm gỡ bỏ tâm sự, mở phần bình luận phía dưới ra:
【Tôi biết ngay người phụ nữ này sẽ cập nhật mà, dù thế nào chỉ còn lại hai ngày, toàn bộ giải thưởng siêng năng của tháng này nhất định phải dành được.】
【5555 (2) đường trộn thủy tinh hả?!!】
5555: huhuhuhu, thường sử dụng khi nhắn tin.
【Có đường hả? Tôi không tin!!! Huhuhuhu người phụ nữ ngày mỗi ngày đều cầm dao giết tôi!!!】
【Đã duyệt, tôi mang theo đầu mình nhanh chóng đến dưới lưỡi dao!】
......
Khương Âm nhìn bình luận của các cô gái, khóe miệng không tự giác mà giương lên, đồng thời trả lời lại một ít.
Thật ra Khương Âm thích loại cảm giác này, cách một màn hình, không quen biết lẫn nhau, không có áp lực, mang theo sự yêu thích tụ lại cùng một chỗ. Bình luận cũng được, nói chêm vào chọc cười cũng tốt, đều khiến người ta thoải mái.
Nhìn các cô ấy, Khương Âm lại nhớ đến bà xã họa sĩ của mình, vội mở Weibo cô ấy ra lướt xem có trạng thái gì mới hay không, ai ngờ vẫn là bức hình từ tháng trước.
【UYAU: sau cơn mưa.】
Từ năm lớp 9 đến nay, Khương Âm theo dõi UYAU cũng đã vài năm, cũng được tính là người theo dõi từ khá sớm, nhìn thấy fans của cô ấy ngày càng nhiều, khu vực bình luận cùng ngày càng náo nhiệt.
Không nóng vội, đến hoan nghênh, đi hoan tiễn, Khương Âm lại thủy chung không di chuyển đi nơi nào.
Khương Âm thích phong cách vẽ của cô ấy, mặc dù trong điện thoại có một album đặc biệt lưu ảnh của cô ấy, nhưng lưu càng ngày càng chậm.
Không phải Khương Âm không muốn lưu, chủ yếu vì vợ cô mấy năm trước vẽ còn nhiều, hai năm gần đây thì cố định một tháng hai bức, thường xuyên hơn là một bức một tháng.
Khương Âm nhìn thời gian đăng bức tranh lần trước, thở dài, nói không chừng một bức một tháng như thường lệ cũng không còn.
Khương Âm mở bình luận ra xem, quả nhiên mấy cái bình luận phía trên là một trời gào khóc thảm thiết
【UU, lương thực tháng này của ta đâu con gái ơi! Con gái cô sắp chết đói rồi!】
【U nhớ em quá đi, xuất hiện nói câu gì cũng được, em không xuất hiện có tin tôi khóc cho em xem hông!】
【Người phụ nữ này vẫn vô tình trước sau như một, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy, làm sao đây hhuhuhuhu】
......
Khương Âm cho các cô ấy một cái like, người cùng suy nghĩ, là rất lạnh lùng vô tình.
Không giống như Khương Âm, cô còn tương tác với các bình luận, mặc dù không thường xuyên, nhưng theo dõi vợ cô lâu như vậy, rất ít thấy cô ấy trả lời bình luận, cơ bản là đăng bài không thường xuyên, đăng cũng chỉ là bức tranh, không khác gì một người máy.
Nhưng mà, Khương Âm nghĩ: Cho dù là như vậy thì cô cũng rất yêu cô ấy, lạnh lùng cũng yêu.
Huống chi, cô vợ nhà cô cũng không phải là một người thật sự lạnh lùng.
Lúc Khương Âm tắt Weibo rửa mặt, một thông báo hiện ra: âm thông báo của người theo dõi đặc biệt.
"!!!"
Cô vợ nhà cô đăng Weibo rồi!
Người Khương Âm cài theo dõi đặc biệt chỉ có một: UYAU.
*
Suy nghĩ của tác giả:
Âm Âm: Bảo bối UU thật là yêu!
UYAU:....