Màn hình điện thoại trên bàn sáng rồi lại sáng, Khương Âm lại ngây người nhìn nó sáng rồi lại tắt, vẫn duy trì động tác ôm đầu gối như trước, không động đậy chút nào.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức lúc tay chân Khương Âm tê rần, cuối cùng cô mới động.
Khương Âm cầm chiếc ly vốn chuẩn bị đi rửa sạch lên, thầm nghĩ, không thể thả xuống lại, thả xuống rồi lại rửa sẽ rất phiền.
Nhưng lúc vừa đứng dậy thì chuông cửa vang lên.
Khương Âm đứng nguyên tại chỗ nhìn về nơi phát ra âm thanh, không hề muốn đi đến mở cửa.
Nhưng chuông cửa ngừng rồi lại vang, thấy không ai đáp lại, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: "Chị, chị ngủ rồi sao?"
Là Tống Nam.
Bây giờ còn chưa đến tám giờ, sao cô có thể ngủ chứ.
Ngừng hai giây, Khương Âm vẫn đặt đồ xuống, tay chân có phần cứng nhắc đi đến cạnh cửa.
Khoảng cách mấy bước chân, cô lại đi có chút chậm, giống như nơi cổ chân bị đụng trúng mấy ngày trước lại bắt đầu đau.
Rõ ràng đã ổn rồi.
"Lạch cạch" một tiếng, cửa mở.
Người ngoài cửa có chút lo lắng, lúc thấy Khương Âm thì thở phào, nhưng lại lập tức nói: "Chị, sắc mặt của chị kém quá!"
Tống Nam sốt ruột hỏi: "Không thoải mái chỗ nào ạ?"
Bọn họ vừa mới gặp không lâu, lúc đó sắc mặt của Khương Âm tốt hơn bây giờ nhiều.
"Không có gì đâu." Khương Âm lắc lắc đầu, thậm chí còn cười với cậu, "Chỉ là có chút mệt."
Khương Âm cố gắng xốc lại tinh thần, hỏi: "Sao thế?"
"Em không có chuyện gì." Tống Nam có hơi lo lắng nói, "Vừa nãy anh em gọi điện nói không liên hệ được với chị, bảo em qua xem xem."
Nghe tới đây, Khương Âm sửng sốt.
Phó Lương Dư gọi cô sao?
Nhớ đến màn hình sáng rồi lại tối lúc nãy, Khương Âm mím môi, lên tiếng xin lỗi: "Ngại quá, lúc nãy chị không nhận..."
"Không sao không sao!" Không đợi cô nói xong Tống Nam đã cắt ngang, cậu liên tục xua tay, "Ngược lại anh em cũng không có việc gì."
Sau đó cậu lại thúc giục: "Chị không thoải mái thì mau đi ngủ một giấc đi, ngày mai nghỉ ngơi khỏe thì hãy gọi lại, anh ấy cũng không có việc gì!"
Mặc dù Tống Nam nói như vậy, Khương Âm cũng đã gật đầu đồng ý, nhưng đợi đóng cửa cô lại cầm điện thoại lên.
Vừa mở màn hình thì nhìn thấy thông báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, cũng nhìn thấy được thông báo tin nhắn Wechat, có của Phó Lương Dư, cũng có của Tống Nam...nhưng chủ yếu vẫn là của Phó Lương Dư.
Nhưng có thể vì không liên hệ được với cô nên mới gọi điện cho Tống Nam.
Khương Âm cong ngón tay, ngẩn người nửa buổi mới duỗi ngón tay ra, mở Wechat.
Vừa mở vào, tin nhắn của Phó Lương Dư đã trực tiếp nằm ở đầu, không cần mở, Khương Âm có thể dễ dàng thấy được tin nhắn của anh.
Phó Lương Dư: Tống Nam có qua làm phiền cô không?
Nhìn thấy tin nhắn, Khương Âm ngẩn người, còn tưởng rằng tìm cô vì có chuyện rất quan trọng, thì ra là vì hỏi Tống Nam có làm phiền cô không.
Khương Âm cầm điện thoại, thành thành thật thật trả lời tin nhắn, thật giống như bây giờ chỉ có chuyện này mới khiến cô để tâm: Không có, cậu ấy rất tốt.
Cô vừa gởi qua, người đối diện dường như đã nhận được ngay, trong nháy mắt phía trên cùng đã hiện lên dòng nhắc nhở "Hiện đang nhập", Khương Âm không có động tác gì, cô chỉ lẳng lặng chờ, muốn xem xem Phó Lương Dư muốn nói gì.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, tin nhắn của Phó Lương Dư từ đầu đến cuối vẫn chưa có gởi qua.
Nhìn thấy dòng nhắc nhở "Hiện đang nhập" vẫn ở đó, không biết còn tưởng đối phương đang viết một đoạn văn.
Lại đợi thêm mấy giây, nghĩ nghĩ Khương Âm lại đánh thêm một dòng chữ gởi qua, đang gõ chữ thì Khương Âm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ có ngày cô còn có thể chủ động tìm chủ đề.
Thật không dễ gì, Phương Tư Nhụy mà nhìn thấy chắc sẽ đến mức khua chiêng gõ trống chúc mừng, nghĩ như thế, khóe môi cứng ngắc của Khương Âm cũng cong lên.
Gõ xong một câu, Khương Âm nhấn phím gởi.
Tựa hồ cùng lúc, tin nhắn của Phó Lương Dư cuối cùng cũng gởi tới.
[Anh đến nơi chưa?]
[Còn cô thì sao, cô vẫn ổn chứ?]
Nhìn thấy câu này, Khương Âm sửng sốt, Phó Lương Dư đang đáp lại câu trên của cô.
___Không có, cậu ấy rất tốt.
___Còn cô thì sao, cô vẫn ổn chứ?
Chưa đợi Khương Âm trả lời, Phó Lương Dư đã đáp lại: [Vừa đến nơi.]
Khương Âm chỉ nhìn thấy nghĩa mặt chữ của câu nói kia, không biết vì sao Phó Lương Dư hỏi như vậy, vì thế cô trả lời: [Tôi cũng ổn lắm.]
Ngoại trừ xuất hiện chút vấn đề, cô vẫn rất ổn.
Khương Âm vừa gởi qua, anh lại đáp: [Đêm nay nhiệt độ có thể giảm, nghỉ ngơi sớm một chút.]
Không đợi Khương Âm trả lời, anh lại gởi thêm: [Có chuyện gì để ngày mai hãy làm.]
Còn chưa đến tháng mười một, cho dù nhiệt độ giảm cũng không thấm vào đâu, nhưng Khương Âm vẫn theo bản năng gật đầu, nhận ra người đối diện lúc này không thể nhìn thấy lại gõ chữ trả lời: [Ừ.]
Nói là ngủ sớm nhưng thật ra cô không ngủ nổi.
Khương Âm nhát gan, gặp chuyện chỉ muốn trốn chạy, nhưng rất nhiều chuyện có lúc cũng chạy không thoát.
Chẳng hạn như chuyện ngày hôm nay, cô có thể trốn tránh nhất thời, nhưng không thể cứ mãi chạy trốn, cô không thể tự lừa dối mình mà bỏ ở đâu đó không lo, trừ khi cô định mãi mãi không viết thêm gì nữa.
Rõ ràng không có khả năng, bởi vì ngoại trừ việc này Khương Âm không biết bản thân mình có thể làm chuyện gì.
Không muốn xem.
Cũng không dám xem.
Con người Khương Âm, nội tâm có chút bi quan, đặc biệt biết tự dọa bản thân.
Không biết tình hình bây giờ rốt cuộc thế nào rồi, có lẽ không gay go như cô nghĩ, nhưng Khương Âm không muốn đọc bình luận, cô thậm chí không dám mở Weibo.
Bởi vì không cần xem cái khác, vẻn vẹn hai chữ kia đã đủ để có thể khiến cô đau đầu.
Người thường ngày làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ. tối nay làm sao cũng không ngủ được.
Hôm nay, Khương Âm nằm dài trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy vách tường màu trắng dựng đứng phía trên, ánh mắt không nhúc nhích, nhìn chằm chằm một nơi nhỏ hẹp như vậy, nhìn đến mức mắt cô cay xè cũng không nỡ dời tầm mắt đi.
Cũng không biết là có gì đẹp.
Tới mười giờ tối, mười một giờ đến một giờ sáng, hai giờ...
Người vốn không thức đêm cũng không thấy đau đầu, bình thường rất sợ khoảng thời gian này bây giờ lại không thấy kinh khủng.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, an tĩnh đến mức Khương Âm tựa hồ cũng có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
"Ding dong."
Chỉ một tiếng rồi ngừng lại.
Nhưng trong đêm tĩnh lặng lại rất đột ngột.
Mà âm thanh này cuối cùng cũng kéo tầm mắt Khương Âm trở về, cô nhìn về phía cánh cửa yên tĩnh, cho rằng âm thanh chỉ là ảo giác.
Ngày thường, chỉ một tiếng động đã đủ để dọa cô đên mức cầm dao trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn gọi "110" trên điện thoại.
Mà tối hôm nay, cô chỉ liếc nhìn một cái.
Cảm xúc được coi là bình tĩnh.
Bây giờ cô rất mệt, mệt đến mức có chút không muốn để ý chuyện gì, mệt đến mức giờ phút này tựa như mặc kệ có là chuyện gì cô cũng không sợ nữa.
Khương Âm duỗi tay cầm điện thoại, mở màn hình nhìn một cái, 2:42.
Nhưng thấy trên màn hình còn có hai dòng thông báo tin nhắn của Wechat, Khương Âm có hơi mơ màng.
Phó Lương Dư: [Chưa ngủ sao?]
Cách hai phút, anh lại gởi một tin: [Đã ngủ rồi sao?]
Hai dòng tin nhắn không đầu không đuôi khiến Khương Âm có chút ngơ ngẩn, sau đó giống như nghĩ đến điều gì cô đột nhiên nhìn về phía cửa.
Trong phút chốc Khương Âm tựa hồ như ngồi bật dậy, dùng tốc độ rất nhanh, xương sườn phía bên phải của cô bị kéo xuống có chút đau.
Nhưng cô lại mặc kệ chút đau đớn ấy, thậm chí còn không mang dép, chân trần đi về phía cửa.
Không có chút do dự nào, cô mở khóa cửa, mở cửa ra một mạch.
Nhìn thấy ngoài cửa, ánh mắt Khương Âm chớp cũng không dám chớp.
Mà người xoay lưng về phía cô nghe tiếng mở cửa theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy cảnh tượng phía sau cửa thì cũng ngẩn người trong chốc lát, nhưng sau đó anh nở nụ cười.
Anh cất chìa khóa lại, nhấc chân đi về phía Khương Âm, hơi hơi cong lưng về phía cô, giọng nói dịu dàng: "Hóa ra chưa ngủ thật này."