Mạc Diệu nghe mọi người khen ngợi con trai mình, trong lòng dân ngàn vui sướng. Mặc Đình Ngôn là niềm an ủi cuối cùng của ông sau khi mất vợ lìa con trai út chưa chào đời...
.......
Quay quắc đã hai tuần trôi qua...
Ngày đại hôm của Mặc đại thiếu gia nhà họ Mạc đã diễn ra. Theo đúng dự định thì đáng lẽ hôm nay là Mặc Đình Ngôn đã hưởng tuần trăng mật ở pháp. Hôn lễ này đáng lẽ đã cử hành một tuần trước nếu người anh yêu không đoản mệnh.
Trên bụt sân khấu trang trí tên cô dâu Lạc Vy và tên chủ rễ Mặc Đình Ngôn. Cổng cưới lộng lẫy, ảnh cưới Mạc Đình Ngôn bế cô dâu Lạc Vy trong rất hạnh phúc.
Giây phút cô dâu chú rễ xuất hiện trên lễ đường, mọi người đang vỗ tay chúc mừng, bỗng dừng lại nhìn nhau rồi đồng loạt hướng mắt nhìn kỹ khuôn mặt của cô dâu.
"Sao vậy? Khuôn mặt cô gái đó đâu giống trong ảnh cưới!"
"Ừ, là hai người sao?"
"Sao Mặc Gia làm lễ cưới kỳ cục vậy?"
"....."
Mọi sự bàn tán đó khiến Mặc Diệu muối mặt, thằng con trai trời đánh của ông chả tốt lành gì, chuyện nó tham gia chúc sinh thần ông, là để ông chịu ngồi đây xe nó làm chuyện nghịch trời đảo lý này.
Anh MC bước lên cầm mic buông lời giải thích:
"Xin mọi người trật tự ạ, cô dâu đây là Đại tiểu thư của Bạch Gia, ảnh cưới thiếu gia không đổi kịp do cô dâu gặp nạn."
Mọi người nghe xong không thắc mắc nữa...
Bạch Yên Chi cúi đầu đau khổ, nước mắt nhiễu giọt trên váy cưới tinh khôi.
Mặc Đình Ngôn đứng bên cạnh nhếch mép đắt ý. Hắn muốn cô cả đời nhớ rõ vị trí của mình là thay thế cô vợ chính thất Lạc Vy. Khách mời hai họ điều làm chứng kiến...
Phía xa bàn cuối cùng cha của Lạc Vy khoé miệng cong lên, tia gian ác ẩn hiên trên khuôn mặt lãnh đạm.
Mặc Diệu vô tình bắt gặp điều đó, trong đầu ông lại hiện lên phần nghi quặc.
Nghi thức trao nhẫn cưới bắt đầu. Mặc Đình Ngôn đưa tay ra, khuôn mặt thì quay hướng khác, cô dâu ngậm ngùi đeo nhẫn cưới vào áp út thon dài của hắn. Cô dâu đứng hình vài giây bởi bàn tay hắn rất đẹp, ngón tay trơn láng từng đốt một. Ngẩn lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ ẩn chứa tia lạnh, nhưng hắn hôm nay đúng là một chú rễ chuẩn soái ca bao người mơ ước gả cho hắn.
Duy chỉ có cô dâu là không hề muốn gả cho chú rễ tàn độc này. Hắn đạo mạo bề ngoài, nhưng bên trong không hề có tình người. Uy hiếp cô không chịu gã cho hắn thì hắn sẽ khiến quản đời còn lại của cô không còn thấy mặt Lục Thừa Cẩn.
Đến phiên chú rễ đeo nhẫn cho cô dâu, Mặc Đình Ngôn đặt nhẫn vào tay cô dâu, trừng mắt ra lệnh. Cô dâu tự đeo nhẫn cho chính mình.
Nghi thức rượu hợp cẩn, rót rượu tháp ly cắt bánh kem diễn ra vô cùng gượng ép...
Cuối cùng cái đám cưới như đam tang đã kết thúc. Phong Du dẫn lối cho cô lên phòng tân hôn, rượu đỏ nến hồng, ra giường trải khăn trắng.
Bạch Yên Chi nhìn mảnh khăn trắng kiểm tra trinh tiết kia khá run sợ. Nhưng giây sau cô cảm thấy căn phòng này khá quen. Ngoảnh mặt nhìn kỹ khuôn mặt của Phong Du, cô nhớ lại hồi ức tỉnh lại bị trầy trụa te tua trên người, lúc đó mài mại nhờ bị nam nhân đè lên chiếc giường sang trọng, dùng dây thắt lưng quật mạnh vào cơ thể mình.
Và có một người đàn ông giống Phong Du đánh vào gáy cô...
Vậy ra mình đã bị bắt tới đây rồi thả về sao? Tức là Mặc Đình Ngôn nghĩ mình hại chết Lạc Vy là thật.
Phong Du bước tới tủ áo mở vali muốn máng đồ của thiếu phu nhân vào tủ. Bạch Yên Chi hết hồn chạy lại đóng vali lại. Ai đời lại để đàn ông máng quần áo nội y con gái vào tủ chứ. Huống gì đây là người lạ, còn trẻ tuổi nữa.
"Anh à, không cần đâu, cái này tôi tự làm được."
Phong Du đứng dậy phủi tay vài cái: "Ừ tôi quên thiếu phu nhân là con gái."
"Này anh nhìn chỗ nào tôi con trai hả?"
Bạch Yên Chi chống nạnh, phùng mang trợn má trong cực kỳ đang yêu. Phong Du bật cười chỉ vào ngực cô.
"Ngực phẳng."
"Anh...anh đừng có khi dễ vòng một tôi 88 cm đó!"
Bạch Yên Chi bị chọc tức xịt khói, quát tháo đồng thời chỉ hai ngón trỏ vào núi đôi lấp ló căng tròn trong chiếc áo cưới thiết kế cúp ngực.
Phong Du bất lực vả trán, hoá ra cô gái này đơn thuần đến vậy, anh chỉ cố ý nói trêu thôi, thế mà cô khoe vòng một làm anh đỏ mặt.
"Thiếu phu nhân, đừng tùy tiện làm hành động này trước mặt đàn ông."
Dứt lời Phong Du bỏ ra ngoài khép nhẹ cửa lại. Bạch Yên Chi thấy buồn chán đảo chân khắp phòng tìm thú vui, bất giác thấy một vật trên tủ đầu giường, là một sợi dậy chuyền hình mặt trăng.
Bạch Yên Chi cầm lên ngắm nghía...
"Cạch."
Tiếng cửa mở làm Bạch Yên Chi hết hồn hướng ra cửa thấy bản mặt hầm hầm của Mặc Đình Ngôn, cô chưa kịp thở hắn đã kề sát cô giật phăng sợi dây chuyền kia, quật mạnh cô xuống sàn, dẫm chân lên bàn tay bút mang miết xoay, cô cảm nhận các xương ngón tay muốn vỡ nát.
Ngẩn đầu thấy Mặc Đình Ngôn siết chặt sợi dây chuyền trừng mắt như dao găm xuyên thủng mắt cô.
"Ai cho phép cô đúng vào đồ của tôi!"
"Tôi không cố ý, nhưng sợi..."
Bạch Yên Chi chưa kịp nói hết Mặc Đình Ngôn khụy xuống, tay hắn bấu chặt lấy khuôn hàm bé của cô, làn da mịn màn đỏ lên vì bạo lực chứ không phải vì ngại ngùng.
"Từ sau còn tự tiện đụng vào đồ của tôi, tôi cho bàn tay cô cụt luôn đấy. Giờ thì cút ra kia ngủ đi, đừng ở đây làm bẩn giường tôi!"
Hắn vừa nói vừa hướng mắt ra sofa. Cô được thả ra liền mở tủ ôm chăn gối xê cua lại sofa ngã lưng.
"Anh làm như tôi thích ngủ với anh lắm vậy? Xin lỗi anh không phải gu tôi."
Bạch Yên Chi ôm gối lẩm bẩm, không hề hay biết biểu cảm chê bai và lời nói vừa rồi lọt cả vào tai Mặc Đình Ngôn. Khuôn mặt sáng chói của hắn bỗng tối sầm lại.