Mặc Đình Ngôn bày trò thân mật với Lâm Hạ Miên là muốn kiểm tra tình cảm của Bạch Yên Chi với mình thế nào, bởi sự lo lắng chăm sóc của Bạch Yên Chi với hắn rất ấm áp. Hắn không đui đến nỗi vợ hờ khác lạ ra sao mà không nhận ra.
Buổi chiều Bạch Yên Chi nhận được cuộc gọi từ số lạ, cô vừa ra ngoài được 1 tiếng đồng hồ thì Mạc Đình Ngôn về nhà. Lâm Hạ Miên bước xuống mách lẽo Bạch Yên Chi ra ngoài tìm người yêu cũ.
Tối đến Bạch Yên Chi về tới biệt thực đèn sang choang, bước vào phòng khách, bầu không khí tràn ngập u ám, dù có một nghìn soi không xoá được màu đen kịt trên mặt chồng mình. Cô hít một hơi thở sâu, nhẹ giọng hỏi.
“Mặc Đình Ngôn, anh sao chưa ngủ?”
Mặc Đính Ngôn tiến đến nắm tóc cô kéo lên lầu ném lên giường, cô bò dậy muốn thoát khỏi cơn giận dữ mà hắn vận lên người cô. Vừa chạm chân xuống sàn thì bàn tay thô bạo nắm cổ chân cô nâng lên chèn người vào thân dưới, thuận thế đè lên người cô.
“Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!”
“Thả! Cô giỏi lắm, tôi nhân nhượng cô quá, cô ra ngoài lang chạ à!”
Bạch Yên Chi đơ người. Cái gì mà lang chạ? Mình ra ngoài vì cô ấy mà.
“Tôi không có! Anh hiểu lầm rồi!”
Mặc Đình Ngôn quoăng bức ảnh thân mật ôm ấp giữa Bạch Yên Chi và Lục Thừa Cẩn trong phòng khách sạn đập vào mặt Bạch Yên Chi.
Bạch Yên Chi cầm lấy nhìn tới dời lui, thì đâu thể nào hình nu đôi cẩu nam nữ này là cô và Lục Thừa Cẩn. Hắn thấy cô tỏ vẻ kinh ngạc, liền thốt lời chết diễu.
“Sao? Không nhận ra chính mình nữa à?”
“Khoang…đã…đây không thể nào là tôi được!”
“…”
Bạch Yên Chi nói lời phân bua, nhưng không hề lọt tai hắn, bằng chứng rành rành, nguyên buổi chiều nay cô không có nhà. Ảnh được gửi tới cách đây nữa tiếng trong một phong thư nạt danh.
“Cô chối cái gì? Vậy chiều nay cô đã đi đâu?”
Bạch Yên Chi run rẫy nhìn vào cặp mặt hung hãng của hắn, nhưng cô đã hứa với người kia là không thể nói ra. Đành phải diện lý do đối phó.
“Tôi đi học.”
“Ha… Bạch Yên Chi, học sao? Cô có biết tôi đã tới trường của cô và cả nhà của Lục Đình Cẩn không?”
“Gì cơ?”
Bạch Yên Chi thốt lên bất ngờ. Mặc Đình Ngôn đè cô xuống xé toang quần áo trên người cô, đôi tay hắn lướt trên cơ thể ngọc ngà. Từng nơi hắn chạm môi đều đầy nhưng nốt đỏ. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi sự cưỡng ép, bởi cô không muốn bị hắn dày vò thân xác, một phần do cô sắp phải trả lại vị trí cho một người, một phần do cô đã thất tiết nếu hắn biết chắc chắn sẽ không để cô sống yên.
“Chát.”
Cô vương tay tát thẳng vào mặt hắn, cú tát đau điếng khiến hắn đứng hình vài giây, con tim cô thình thịch vì sợ. Chết rồi mình lỡ tay, anh ta sẽ giết mình mất.
“Cô dám đánh tôi, cô chán sống rồi!”
Dứt lời hằn bỏ qua màn dạo đầu, trực tiếp tách hai đùi nõn nà. Đẩy thẳng vật tượng trưng chả đàn ông vào nơi tư mật của nữ nhân. Cơn đau xé truyền tới cô la lên.
“Á!”
Hắn mặt kệ biểu cảm đau đớn của cô, hắn dồn hết giận dữ tăng tốc, xoay trở cơ thể mềm nhũng, cô phó mặt cho sự cuồng bạo.
“Cô rên đi chứ! Tôi không thoả mãn cô hơn tên kia sao?”
Lời nói của hắn như ngàn nhát dao khứa vào tim cô, tuyệt vọng tột cùng, cô nghiếng chặt đôi môi đến rách môi chảy máu.
Hắn thấy thế liền nhếch mép buông lời nhục mạ.
“Cô giả vờ thanh thuần sao? Cô nên học hỏi gái bao đi!”
“Khốn kiếp, Mặc Đình Ngôn…anh đem tôi so sánh với gái sao? Anh là đồ khốn nạn!”
Bạch Yên Chi lấy lại tinh thần chống trả cào vào cơ ngực rắn rỏi của hẳn, vùng vẫy cố thoát khỏi sự xâm chiếm phía dưới.
“Ưm…!”
Hắn xoay úp người nữ nhân xuống nắm tóc mái dài ghị về hướng hắn. Xốc eo cô ghị sát * vào vật to lớn…Thoả mãn cơn thú tính phóng thích chúng vào thân nữ nhân. Rùn mình kết thúc chiến tình.
Hắn nhìn xuống gra trắng, quả nhiên như hắn nghĩ một vết đỏ cũng không có. Đôi mắt lạnh lẽo hẳn đi, hắn trầm giọng:
“Lăn loàng, quả nhiên cô đã ngoại tình. Hơ… Tôi đã tin cô không giống những người con gái khác, hoá ra cô bẩn thỉu hơn họ nhìu.”
“Anh không được xúc phạm tôi!”
Bạch Yên Chi vừa nói vừa kéo chăn che cơ thể đầy vết đỏ, và dấu răng thô bạo khiên núi đôi rỉ máu.
“Xúc phạm…nực cười cô và Lục Thừa Cẩn ăn nằm với nhau rồi. Hèn gì dễ dàng chịu gả cho tôi.”
“Là anh uy hiếp tôi gả cho anh, anh cướp vợ người ta mà đòi trong trắng.”
Bạch Yên Chi vừa nói vừa cười mỉa mai hắn. Bởi giây phút này giải thích gì thì hắn cũng điều không tin.
“Chát.”
Mặc Đình Ngôn bị chọc điên tiện tay tán thẳng vào khuôn mặt dàn dụa nước mắt của nữ nhân. Đúng vậy, Bạch Yên Chi khóc từ lúc hai chữ “lăng loàn” được thốt ra từ miệng người đàn ông vừa cưỡng đoạt mình. Cô rõ ràng bị oan ức, chuyện thất tiết chỉ là một tai nạn không mong muốn.
Mặc Đình Ngôn liếc cô một cái rồi nhanh chóng mặt lại quần áo rời khỏi phòng. Bạch Yên Chi đau đớn lê thân xác vào phòng tắm, cô cào cấu kỳ cọ muốn xả trôi sự hành hạ và lời nhục mạ kia. Nước mắt hoà với dòng nước lướt trên cơ thể nhỏ nhắn.
Cả đêm ở phòng sách Mặc Đình Ngôn tựa lưng đọc tài liệu dự án, hắn day day hai thái dương, không tài nào tập trung được. Suy nghĩ lời Bạch Yên Chi nói chẳng sai, hắn cướp vợ sắp cưới của người ta mà.
Theo hắn điều tra trước đó thì họ quen nhau 4 năm cơ mà. Bản thân hắn quen Lạc Vy ngay lần đầu gặp hắn đã ăn con người ta sạch sẽ rồi.
Nhưng thật sự hắn không chấp nhận được việc ăn đồ thừa của người khác.
Sáng sớm Bạch Yên Chi bước xuống lầu thấy Mặc Đình Ngôn ngồi chỉnh chệ trên sofa, khuôn mặt hắn lạnh như băng. Hắn liếc cô đang đứng giữa cầu thang, đồng thời chỉ tay vào bộ đồ hầu gái trên bàn.
“Mặc nó.”
Bạch Yên Chi mỉm cười với hắn, rồi tuân lệch thay nó vào rồi bước trở xuống, hắn cười khinh bỉ lời nói đầy mỉa mai truyền tới tai cô.
“Ồ, bộ này khá phù hợp với thân phận của cô đấy!”
Hắn quay qua nhìn đám người hầu đang đứng cung kín trước mặt hắn, ra lệch.
“Từ nay, thân phận cô ta như các người, không cần kiên nể.”
Hầu gái nhìn hắn, rồi đảo mắt qua thiếu phu nhân lòng đầy thương cảm. Phía trên lầu Lâm Hạ Miên nhìn cảnh tượng Bạch Yên Chi bị ghẻ lạnh khá ưng bụng cô ta.
Bạch Yên Chi, tôi coi cô còn hống hách với tôi không. Thân phận thấp hèn mà đòi trèo lên cành cao à. Mơ đi nha, chỉ Lâm Hạ Miên này xứng đáng làm vợ Mặc Đình Ngôn thôi.
Bạch Yên Chi bất giác ngẩn lên thấy khuôn mặt mừng như hội của Lâm Hạ Miên, trong lòng nghĩ ra chắc chắn những bức ảnh kia có liên quan tới cô ta.
Mặc Đình Ngôn không dằn dưa nữa, hắn đứng dậy chỉnh trang lại âu phục, bước ra xe lái đến công ty.
“Bạch Yên Chi, cô phù hợp với công việc người hầu thật.”
Bạch Yên Chi bỏ ngoài tai những lời mỉa mai của Lâm Hạ Miên, xoay người muốn ra vừa tưới cây thì bị đối phương nếu lại gây sự.
“Cô đi đâu hả? Khi dễ tôi hả?”
“Ừ, biết còn hỏi?”
“Cô…!”
Lâm Hạ Miên gằng giọng trừng mắt giơ tay muốn tán vào mặt Bạch Yên Chi. Nhưng đối phương nhanh tay đã bóp chặt cổ tay cô ta trên không trung, nét mặt u ám trầm giọng đáp trả.
“Lâm Hạ Miên, tôi không phải hiền đâu, cô còn động tay động chân đừng trách sao tôi bẻ luôn cái tay này của cô.”
“Rắc”
Dứt lời Bạch Yên Chi bẻ quật cổ tay Lâm Hạ Miên phát ra âm thanh trật khớp rồi xoay người bỏ đi. Cô ta ôm cổ tay khuôn mặt nhăn nhó vừa tức vừa cảm thụ cơn đau.
Bạch Yên Chi từ nhỏ sống trong khổ cực làm osin bị hành hạ đòn roi từ cha mẹ nuôi, ném trải sự ngổ ngáo hãm hại của em gái. Nên đương nhiên Lâm Hạ Miên cô cả ngán tý nào.
Bạch Yên Chi chỉ tiếc bản thân không đủ mạnh mẽ để ngừng yêu Mặc Đình Ngôn. Hắn ta nhất kiến chung tình với Lạc Vy, chính là điểm khiến cô xiêu lòng. Một người đàn ông mà người yêu chết rồi mà vẫn tồn thờ trong lòng.
Từ nhỏ cô đã không được yêu thương nên tâm lý dễ cảm động trước sự quan tâm của người chồng hờ này. Huống hồ từ bé cô đã mến anh rồi.
Không biết sau này anh ta có yêu mình như yêu Lạc Vy được không? Nhưng thôi mơ mộng làm gì mình đã hứa với người đó rồi. Mình không thể dây dưa với anh ta nữa. Như bây giờ cũng tốt, anh ta càng tàn nhẫn mình sẽ càng dễ buông bỏ.