Cả hai xả ảnh mắt kia, cùng vào nhà. Ở phòng khách Lâm Hạ Miên bá vai, kề cổ Mặc Đình Ngôn xà nẹo, ghẹo gan Bạch Yên Chi.
Mặc Đình Ngôn lên tiếng.
"Bạch Yên Chi, gan cô dạo này lớn nhỉ, nghĩ tôi dễ tính quá hay gì?"
Bạch Yên Chị ngứa mắt cảnh uốn éo vuốt ve trên người Mặc Đình Ngôn của Lâm Hạ Miên.
"Cẩu nam nữ."
"Chát."
Mặc Đình Ngôn đứng lên tát thẳng vào khuôn mặt cô vợ hờ đang khiêu khích mình, gầm giọng.
"Bạch Yên Chi, cô ra ngoài ăn vụn, cũng có tư cách ghen ngược à!"
Bạch Yên Chi trừng mắt đảo qua Lâm Hạ Miên đang khoát tay thân mật người chồng danh chính ngôn thuận của mình.
"Xin lỗi anh, tôi không rãnh ghen với trà xanh!"
"Cô!"
Lâm Hạ Miên gằn giọng một tiếng, bước tới muốn sán bạt tay vào cái mỏ hỗn láo của Bạch Yên Chi, nhưng tay vươn lên không trung chưa kịp tung chiêu, thì bị níu lại. Quay lại nhìn khuôn mặt lạnh toát của Mặc Đình Ngôn, tay cô ta được hắn đan chặt như đang thể hiện là một đôi yêu nhau.
Bạch Yên Chi thấy cảnh tượng buồn nôn, chôn chân ở đây thêm nữa giây, chắc nổi đoá bó chiếu đôi nam hung nữ tà này quá. Cô lướt qua lên lầu.
Lên tới lầu không tài nào mở cửa phòng mình. "Sao kì vậy ta, bị khoá rồi sao?"
Bạch Yên Chi không muốn trở xuống hỏi tản băng kia, đành tựa cửa phòng, đợi Phong Du lên hỏi. Chờ mãi đến ngủ gục lên ngã xuống, vẫn chưa thấy người lên. Cô đứng lên ngó xuống lầu thấy Phong Du đang ngồi nói chuyện với Lâm Hạ Miên.
"Ủa, người đâu?"
"Sao? Tìm tôi ư?"
Tiếng nói lạnh giá của Mặc Định Ngôn từ sau lưng truyền tới tai, Bạch Yên Chi xoay người cảm thấy khoảng cách khá sát, chỉ 1cm nữa là dính nhau.
"Ách! Anh làm gì như ma vậy?"
Mặc Đình Ngôn bước nhẹ sau lưng Bạch Yên Chi lúc cô đang cắm mặt xuống cặp nam nữ dưới lầu.
Mặc Đình Ngôn chống hai tay vào cửa giữ trọn cô gái nhỏ trong lồng, giọng đầy tính kiêu ngạo.
"Thế cô đã thấy con ma nào đẹp trai như tôi chưa?"
"Chưa!"
Bạch Yên Chi vô thức trả lời, bởi đúng thấy Mặc Đình Ngôn đẹp chuẩn tổng tài, trong ấm ngoài lạnh. Đứng cạnh anh nếu nói hoa mỹ thì làm nền cho hắn, nói bình thường thì đường nét trên mặt anh ta đẹp như trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra. Cô đọc tiểu thuyết nam chính tổng tài 95% là soái ca rồi.
"Vào phòng tôi mà ngủ!"
"Hả?"
Bạch Yên Chi hả một tiếng, thì Mặc Đình Ngôn đã bỏ vào phòng trước, cô xoay người bước theo sau. Vào đến phòng cô biết thân biết phận, lấy chăn gối trong tủ trải xuống sàn ngủ. Mặc Đình Ngôn thấy cô thông minh biết điều, nên không nói gì leo lên giường kéo chăn đắp người ngủ.
Nữa đêm hắn giật mình dậy, rồi không tài nào chợp mắt được. Trở người nhìn xuống nền, nhận thấy khuôn mặt khi ngủ của Bạch Yên Chi rất đáng yêu.
Nếu trái tim hắn không chứa mỗi Lạc Vy thì có lẽ hắn sẽ sống ôn hoà với Bạch Yên Chi, mà không đúng nếu Lạc Vy không chết hắn sẽ không vì báo thù mà cưới Bạch Yên Chi. Trói buộc cuộc đời hắn vào một người hắn không hề yêu.
Công ty hắn bị người lạ hãm hại tụt giá cổ phiếu, hắn đang nghi ngờ người đó là Lục Thừa Cẩn trả thù. Vì hắn xem báo đài thấy Lục Thừa Cẩn vừa mới đảm nhiệm chức tổng giám đốc Tập Đoàn Lục Thị.
Cha hắn lại bắt hắn đối xử tốt với Bạch Yên Chi, mới cho hắn tiếp tục giữa chức tổng giám đốc. Hắn muốn hạ Lục Thị để báo thù thì phải giữa điều hành Tập Toàn Mặc Đình. Lục Thị sụp đổ chắc chắc Bạch Yên Chi sẽ đau khổ.
Mặc Đình Ngôn đã tra ra cha mẹ ruột của Bạch Yên Chi, hắn phải nhấn tất cả họ xuống đáy vực đau khổ.
"Bạch Yên Chi, đây mới là khởi đầu thôi!"
Sáng hôm sau thức dậy Bạch Yên Chi nhận ra mình đang ngủ trên giường, đã thế còn đuợc Mặc Đình Ngôn ôm trong lòng hắn.
"Mẹ ơi, cái quái gì đây? Anh ta sao lại?"
Bạch Yên Chi nhẹ nhàng dở tay hắn lên, bước khỏi giường, ngoái lại nhìn khuôn mặt khi ngủ say kia thật hiền lành. Cô lắc đầu thất vọng, bởi khi hắn tỉnh dậy lại là một con người khác.
"Nếu đêm qua anh ta vác mình lên giường chắc do mộng du rồi. Còn nếu là mình bò lên giường thì chắc do ma dẫn lối."
...
Mặc Đình Ngôn choàng tĩnh thấy cánh tay trống không, người đêm qua gối đầu trên tay hắn đã đi rời giường tự bao giờ.
Hắn bước xuống lầu không thấy Bạch Yên Chi đâu, bèn vào phòng ăn tìm. Bạch Yên Chi mỉm cười nhìn hắn, kéo hắn ngồi vào bàn ăn, những món cô vợ hờ nấu quả thật rất hợp khẩu vị của hắn. Hắn không nghĩ cô vợ danh phận này nấu ăn ngon hơn cả Lâm Hạ Miên.
Hắn là người khó ăn khó ở, ngoại trừ thanh mai trúc mã Lâm Hạ Miên và cô bạn gái Lạc Vy ra, thì chưa một ai nấu ăn khiến hắn hài lòng.
Sau khi ăn sáng xong hắn thay âu phục vừa bước xuống cầu thang vừa thắt cà vạt, Bạch Yên Chi nhanh chóng bước lên thắt giúp hắn, cô khéo tay tạo ra nút thắt khá đẹp.
"Tốt."
Mặc Đình Ngôn nói một chữ, cố giữa khuôn mặt lạnh tanh lướt qua cô vợ vừa chăm sóc tươm tấc cho mình.
Bạch Yên Chi nhìn theo bóng lưng người đàn ông chững chạc vừa đi, rồi quay lại nhìn Lâm Hạ Miên đang dáng mắt vào mình, cô khẽ cười.
Người trên lầu tức tối nhàu xuống bóp cổ Bạch Yên Chi ép lưng cô đập vào lang can cầu thang nghe một cái cốp, đau điếng.
"Bạch Yên Chi, cô tưởng trèo được lên giường anh Đình Ngôn là ngon hả?"
"Ừ, ngon hơn cô là được!"
Bạch Yên Chi phản đam làm Lâm Hạ Miên cứng họng, bởi cô chưa chạm được cọng lông chân của Mặc Đình Ngôn, thì nói chi thân mật âm thụ.
"Sao? giờ bỏ tay ra được chưa Lâm tiểu thư."
Bạch Yên Chi vừa nói vừa gạt tay trên cổ mình ra, thả bước lên phòng của Mặc Đình Ngôn.
Lâm Hạ Miên siết tay khuôn mặt đầy vẻ câm tức.