Chương 9: Vợ tương lai hay bà thím?
Lâm Hạo mở to hai mắt nhìn bóng người đi ra từ trong phòng làm việc.
Nửa người trên mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu đỏ sẫm, cổ tay áo xắn lên, đeo một đôi găng tay bằng vải, nửa người dưới mặc chiếc quần bảy tấc bó sát lộ ra mắt cá chân.
Đỉnh đầu quấn một cái khăn lông, dáng người vô cùng đầy đặn, vừa nhìn như sắp mập thành trái banh.
"Ực!"
Lâm Hạo nuốt nước miếng cái ực, cả người như bị sét đánh: "Đây, đây, đây chính là vợ tương lai?"
Sao lại trông y như thím Lý ở đầu thôn bọn họ quá vậy...
Anh hoàn toàn trợn tròn mắt, còn tưởng rằng dù thế nào cũng sẽ không kém hơn Giang Ánh Tuyết là bao. Nhưng giờ...
"Ông già nói với mình nào là chủ tịch xinh đẹp gì đó, mình đúng là tin ông ấy cái quỷ!"
Lâm Hạo thầm rủa trong lòng rồi vẫn còn sợ hãi ngó phòng làm việc, thấy đối phương không có phát hiện mình bèn vội vàng vọt lẹ.
Anh vừa mới đi, Giang Ánh Tuyết đã bước ra khỏi phòng làm việc nói với người phụ nữ có dáng người mập mạp kia: "Dì Trần, văn phòng tạm thời không cần làm vệ sinh đâu, dì đi nghỉ trước đi, cháu và chị Thiên Ngữ có chuyện cần bàn với nhau".
Dì Trần cười ha ha gật đầu rồi xách thùng nước và cây lau nhà rời khỏi văn phòng.
Một lát sau, có một bóng hình xinh đẹp đi ra từ phòng làm việc.
"Tiểu Tuyết, có lời gì mà không thể nói bên trong, cứ phải đi ra ngoài này vậy?"
Giọng nói dịu dàng dễ nghe tựa như cơn gió nhẹ lướt qua bên tai, khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Chủ nhân của giọng nói ấy cũng là một cô gái tuyệt sắc, khuôn mặt tinh xảo tự nhiên, hơi trang điểm nhẹ đã đủ để khiến mọi bông hoa quanh mình ảm đạm không ánh sáng.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng khiến khí chất cũng được tôn lên vài độ, làn váy bên dưới bao bọc lấy đôi chân thon dài, nước da trắng nõn như ngọc, trông còn đẹp hơn Giang Ánh Tuyết gấp mấy lần.
"Chị Thiên Ngữ, hôm nay em làm quen được một người bạn, tính cách rất được, chỉ là..."
Giang Ánh Tuyết nhớ đến Lâm Hạo vì muốn liếc nhìn Giang Thiên Ngữ một cái mà cố ý đi tolet ăn diện một phen thì không khỏi bĩu môi, trong lòng bỗng có chút khó chịu.
Giang Thiên Ngữ có hơi bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái: "Em cũng bớt qua lại với mấy người không đứng đắn đi. Giờ công ty đang rất bận, nghe nói hôm nay giám đốc Lưu của ngân hàng Hoa Dung đã đến à?"
"Vâng".
Giang Ánh Tuyết gật đầu, đang định nói chuyện của Lâm Hạo thì Giang Thiên Ngữ chưa chờ cô ấy mở miệng đã nói tiếp: "Mấy hôm trước, chị có chạy đến ngân hàng Hoa Dung mấy chuyến, xem ra đã có hiệu quả".
Giang Ánh Tuyết sửng sốt, hóa ra chị Thiên Ngữ đã đến ngân hàng Hoa Dung từ trước rồi.
Quả nhiên, lần này chuyện giám đốc Lưu đến đầu tư cũng không liên quan gì tới Lâm Hạo hết.
Không biết tại sao, trong lòng Giang Ánh Tuyết bỗng có chút mất mát.
Nhưng dù sao Lâm Hạo cũng nói chuyện giúp mình, coi như trả nợ, dẫn chị Thiên Ngữ đi gặp anh cũng được.
Giang Ánh Tuyết nghĩ vậy bèn kéo Giang Thiên Ngữ đi về phía cửa.
"Lâm Hạo, tôi dẫn chị Thiên Ngữ đến rồi nè..."
Giang Ánh Tuyết mở cửa văn phòng ra, nhưng bên ngoài lại không có một bóng người, cô ấy lập tức sửng sốt.
Chẳng phải nói muốn gặp một lần à?
Người đâu rồi?
"Lâm Hạo?"
Giang Thiên Ngữ nhướn hàng mày xinh đẹp, mặt mày hơi trầm ngâm.
Giang Ánh Tuyết quay đầu nhìn cô hỏi: :"Chị Thiên Ngữ, chị quen anh ta hả?"
"Không quen".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!