Chương 6: Cứ để tôi lo
"Bản thân tôi thì có thể cho cô một cơ hội".
Lý Đông lấy ra một tấm thẻ phòng khách sạn, cong môi cười xấu xa: "Chẳng phải cô còn một người chị à? Tối nay cùng đến phòng tôi, hầu hạ tôi thoải mái thì tôi sẽ trả 30 triệu ấy lại cho các cô!"
Giám đốc Triệu đứng bên cạnh gã, trên gương mặt dữ dằn trồi lên một nụ cười dâm dê, nịnh nọt: "30 triệu mua một đêm của hai chị em nhà họ Giang, toàn bộ Giang Châu cũng chỉ có cậu Lý mới có khí phách ấy!"
"Ha ha ha!"
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt nhìn quét cả người Giang Ánh Tuyết một cách trắng trợn.
Mặt mày Giang Ánh Tuyết âm trầm, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong lòng tủi thân không thôi.
30 triệu kia rõ ràng là vốn đầu tư đã đồng ý cho các cô, Lý Đông lại dùng nó để bắt chẹt mình, thậm chí còn dòm ngó đến chị gái của cô ấy.
Cô ấy không thể nào để cho Lý Đông thực hiện được, nhưng tập đoàn thật sự cần khoản đầu tư ấy.
Lần này, Lý Đông đã hoàn toàn dồn cô ấy vào con đường cùng!
Đúng là khinh người quá đáng!
"Chỉ là 30 triệu, không cần cũng thế".
Một giọng nói lạnh nhạt hờ hững chợt truyền đến từ đằng xa.
"Lâm Hạo!"
Trong mắt Lý Đông lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo và căm hận, cong môi cười khẩy: "Lại tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Giọng nói cũng lớn lối đấy, 200 ngàn tiền đánh sập tường khách sạn kia vẫn là do Giang Ánh Tuyết ứng ra cho mày chứ gì?"
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lý Đông bèn đi điều tra lai lịch của Lâm Hạo, kết quả lại phát hiện anh chỉ là một thằng nhà quê từ trên núi xuống.
Trên người cũng không có tiền, ngay cả tiền bồi thường khách sạn cũng là do Giang Ánh Tuyết trả dùm.
Một nhân vật cỏn con như vậy mà lại dám khiêu khích gã!
"Anh nói đúng. Có điều, lần này tôi đến là vì trả tiền lại. Hơn nữa, tôi cũng có thể giải quyết vốn đầu tư của tập đoàn Hoa Đô".
Lâm Hạo mặt mày lạnh nhạt đi đến bên cạnh Giang Ánh Tuyết, hơi nghiêng người che trước mặt cô ấy.
Động tác nhỏ ấy khiến Giang Ánh Tuyết cảm động không thôi, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Cô ấy biết Lâm Hạo đến cả công việc cũng không có, trên người lại chẳng có tiền. Tuy anh làm vậy là muốn giúp mình, nhưng đắc tội Lý Đông thì không khỏi có chút mù quáng.
"Mày giải quyết?"
Lý Đông chế nhạo: "Một thằng nhà quê như mày thì nên ngoan ngoãn trồng rau đi".
"Chỉ cần tao tung tin vốn lưu động hiện nay của tập đoàn Hoa Đô đang gặp rắc rối thì để xem còn ai có thể cứu họ".
"Nếu ngân hàng Hoa Dung ra mặt thì sao?"
Lâm Hạo nhướn mày, nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngân hàng Hoa Dung?"
Lý Đông phụt một tiếng bật cười, ôm giám đốc Triệu cả hai cười đến ngửa tới ngửa lui: "Thằng nhà quê nhà mày cũng biết ngân hàng Hoa Dung à? Kia chính là ông trùm tài phiệt ở Giang Thành đó, họ sẽ để ý đến một công ty sắp đóng cửa ư?"
Khuôn mặt Giang Ánh Tuyết chợt đỏ lên, cô ấy cũng không ngờ Lâm Hạo lại lớn lối như vậy.
Xung quanh ngày càng có nhiều người vây xem hơn, sắc mặt cũng Giang Ánh Tuyết không chịu nổi, vội vàng kéo lấy cánh tay Lâm Hạo: "Đừng nói nữa, ban đầu tôi gọi anh tới là định giới thiệu việc làm cho anh, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Anh đừng nói gì thêm nữa, chẳng những là anh mất mặt mà còn ảnh hưởng đến cả tập đoàn Hoa Đô nữa đó!"
"Yên tâm, cứ để tôi lo".
Lâm Hạo mỉm cười, trên mặt tràn ngập tự tin.
Giang Ánh Tuyết ngây người, mờ mịt nhìn Lâm Hạo, không biết anh lấy đâu ra sự tự tin ấy.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, xem ra Lâm Hạo sống ở trong núi lâu quá nên không rành sự đời, thậm chí còn không biết giờ mình đã mang lại bao nhiêu rắc rối.
Nếu không phải anh đánh Lý Đông ở khách sạn thì e rằng đã không đến tình trạng như này.
Lý Đông cong môi cười khẩy, nhướn mày nhìn Lâm Hạo: "Chẳng phải mày thích làm anh hùng cứu mỹ nhân lắm sao? Tao sẽ cho mày thêm một cơ hội".
"Giờ mày quỳ xuống dập đầu mấy cái, mở miệng gọi một tiếng cậu Lý rồi ngoan ngoãn đưa Giang Ánh Tuyết lên giường của tao thì tao sẽ suy xét bỏ qua cho cô ta và mày. Không thì..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!