Chương 51: Giang Long là ai?
Giang Thiên Ngữ tự mình ngồi hối hận, không hề ý thức được hành động đột nhiên vỗ mạnh vào đùi vừa rồi đã gây ra tiếng vang quá mức chói tai.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô chằm chằn, nhất là Lâm Hạo, anh quên luôn cả nhai cơm trong miệng.
“Không có gì, ăn cơm, ăn cơm...”.
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ thoắt cái đỏ ửng, lập tức vùi đầu xuống, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình.
Vội vàng ăn hết cơm trong bát sau đó đứng bật dậy bê cái bát trống chạy thẳng vào trong bếp.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được vẻ bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.
Tiếng nước róc rách vang lên bên trong bếp, Lâm Hạo liền biết Giang Thiên Ngữ chắc chắn là đi rửa bát rồi.
Vì không để ảnh hướng đến tốc độ rửa bát của cô, Lâm Hạo cũng nhanh chóng ăn hết chỗ cơm của mình sau đó lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Ê ê, tôi còn chưa ăn hết mà!”
Giang Ánh Tuyết trơ mắt nhìn Lâm Hạo cướp bát đũa từ trong tay mình, hai mắt dán vào chỗ cơm còn chưa ăn hết trong bát, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Lâm Hạo hầu như miễn nhiễm với dáng vẻ này của cô ấy: “Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, đây đã là bát thứ ba của cô rồi, con gái đừng có ăn nhiều như thế, buổi tối lại làm món ngon cho các cô ăn tiếp”.
Khóe miệng Giang Ánh Tuyết kéo lên thật cao, hai tay chống nạnh hung dữ tránh sang một bên, hầm hầm hừ hừ mắng Lâm Hạo.
Lâm Hạo còn lâu mới để ý đến chuyện này, dọn dẹp xong bát đũa liền mang vào trong phòng bếp.
Đặt bát đũa sang bên cạnh bồn rửa, Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ một hồi lâu.
Giang Thiên Ngữ bị anh nhìn đến mức ngại ngùng xấu hổ: “Anh nếu như thực sự rất muốn rửa bát thì tôi sẽ nhường cho anh”.
“Tôi không rửa”.
Lâm Hạo dứt khoát lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Buổi họp lớp của cô, cần tôi đi cùng để làm gì?”
Giang Thiên Ngữ nghe vậy liền thở dài, tắt vòi nước đang chảy lại nói: “Nói là họp lớp, kỳ thực chẳng qua là gặp một người mà thôi”.
“Bây giờ tất cả những khách sạn tốt của Giang Thành đều không thể đặt được chỗ, nếu như không muốn thua trong lần đánh cược của tuần sau thì bắt buộc phải tìm biện pháp khác”.
“Trong số những bạn học cũ của tôi, có một người tên là Từ Nam, trong nhà làm về ngành giải trí, mối quan hệ xã hội rất rộng, nếu như anh ta chịu giúp đỡ, thì việc đặt một khách sạn cao cấp nhất ở Giang Thanh cũng không phải khó”.
Lâm Hạo gật đầu, trong lòng nghĩ Từ Nam này có lẽ chính là cái người mà Giang Ánh Tuyết nói đến, một cậu ấm từng theo đuổi cô trước đây rồi.
Nếu như phải nhờ đến người đã từng theo đuổi mình trước đây, xem ra cô thực sự đã không còn đường nào lui.
“Kỳ thực cô đi nhờ người ta giúp như vậy, chẳng bằng tới nhờ tôi”.
Lâm Hạo dựa vào tủ lạnh bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Một buổi lễ chúc thọ nho nhỏ mà thôi, tôi tiện tay tổ chức một chút, tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người đều hài lòng”.
Giang Thiên Ngữ trợn trắng mắt, cúi đầu tiếp tục rửa bát, miệng vừa lầm bầm nói: “Anh đừng có khoe khoang nữa, anh không biết lão thái quân coi trọng buổi lễ chúc thọ này của mình thế nào đâu”.
“Hễ có chút xíu gì khiến bà ta không hài lòng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên... trước đó tôi hơi bực mình vì anh đã chấp nhận chuyện đánh cược kia”.
“Chẳng qua bây giờ tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, cho dù tôi không chấp nhận đánh cược, thì đám người bên bác Hai cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, rôt cuộc vấn đề vẫn nằm trên người tôi, ai bảo tôi là phụ nữ chứ”.
Nói đến đây, Giang Thiên Ngữ ngừng lại động tác trên tay, thần sắc có chút thê lương: “Bọn họ luôn cảm thấy, phụ nữ không thể gánh vác được trọng trách, tập đoàn Hoa Đô cùng với tương lai của nhà họ Giang đều nên giao phó cho Giang Hạo Thiên mới đúng”.
“Nhưng tôi nhất quyết không tin vào chuyện này, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, tập đoàn Hoa Đô, tôi quyết sẽ không nhân nhượng!”
Lúc nói, ánh mắt Giang Thiên Ngữ càng trở nên kiên định, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, yên lặng rất lâu, cuối cùng đột nhiên mở miệng nói: “Cô có biết một người tên là Giang Long không?”
“Loảng xoảng!”
Đôi đũa trong tay Giang Thiên Ngữ đang rửa bỗng tuột tay rơi xuống chậu, trong lòng như nổi sóng, ngón tay cô run rẩy, thật lâu sau vẫn không đáp lời.
Cô không biết Lâm Hạo vì sao lại nói ra cái tên này, Giang Long chính là người bố đã mất từ lâu của cô!
“Không biết thì thôi vậy, cô tiếp tục rửa đi, buổi tối trước khi đi thì gọi tôi”.
Lúc này Lâm Hạo lại lắc lắc tay ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Giang Thiên Ngữ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lâm Hạo mà sóng lòng chập chùng.
Vì sao anh ấy lại đột nhiên nhắc đến tên của bố?
Chẳng lẽ anh ấy có quen bố sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!