Chương 48: Ai bảo anh đồng ý?
Từ đầu đến cuối, Giang Kiến Quân chưa từng muốn cô dập đầu nhận tội, mà là nhắm vào tập đoàn Hoa Đô của cô!
Thậm chí Giang Thiên Ngữ còn hoài nghi, từ lúc Giang Hạo Thiên uống nước rửa bát đến khi bị đánh ngất xỉu liệu có phải cố ý diễn khổ nhục kế hay không!
Nhìn thấy Giang Thiên Ngữ hồi lâu vẫn không nói gì, lão thái quân hài lòng gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi, vào phòng ký thỏa thuận”.
“Chờ chút!”
Lão thái quân đang định xoay người vào phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng bụp, cửa phòng đang rộng mở bỗng chốc bị người ta đạp.
Lâm Hạo vỗ ống quần, hai tay ôm ngực dựa vào tường, chân mày khẽ nhíu lại: “Bà nói quyết liền quyết? Đã hỏi qua tôi đã đồng ý hay chưa?”
Sắc mặt lão thái quân trầm xuống: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Giang chúng tôi, không đến lượt một người ngoài như cậu xen mồm vào, mau cút đi!”
“Mưu hại, làm nhục, lừa đảo, đây chính là phương thức nhà họ Giang các người đối xử với người nhà, chuyện tồi tệ như vậy tôi chẳng buồn nhúng tay vào”.
Lâm Hạo đỡ trán, thở dài nói: “Đáng tiếc, các người chọc ai không chọc, lại chọc vào tôi”.
“Láo xược!”
Giang Kiến Quân gầm lên, trợn mắt chỉ vào Lâm Hạo: “Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với lão thái quân nhà tao như vậy!”
“Tôi chỉ là bảo mẫu họ mời đến mà thôi”.
Lâm Hạo buông tay, mặt đầy thản nhiên.
Giang Kiến Quân cười nhạo, nghiêng đầu nhìn Giang Thiên Ngữ: “Một bảo mẫu cô cũng không quản được thì làm sao cô có năng lực quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy?”
“Để Hạo Thiên nhà tôi quản lý đã là phúc phận cô tu luyện tám đời rồi!”
Giang Thiên Ngữ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kéo Lâm Hạo, thấp giọng nói bên tai anh: “Anh vào nhà nấu cơm đi, chuyện này không liên quan đến anh”.
Dù sao đây là chuyện riêng của nhà họ Giang các cô, dù như thế nào cũng không được để Lâm Hạo quấy rối.
Nhưng Lâm Hạo vẫn không nhúc nhích: “Nếu cô không còn công ty nữa thì lấy cái gì trả tiền lương cho tôi?”
“Tôi…”
Giang Thiên Ngữ sửng sốt, không biết nên làm gì tiếp theo, nhưng lúc này Lâm Hạo đã kéo cô ra phía sau, một mình đi đến bên Giang Kiến Quân.
Lâm Hạo chỉ vào Giang Kiến Quân, không chút khách khí nói: “Bình thường tôi không ưa nhất là loại người như ông, đầu mập tai to, lén lút thậm thụt, đối xử tàn ác với người trong nhà, giở đủ mọi thủ đoạn, ở bên ngoài thì sợ muốn chết, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà”.
“Mày dám mắng tao?”
Giang Kiến Quân không tưởng tượng nổi trợn tròn mắt, thịt béo trên mặt run bần bật.
“Mắng tôi? Tôi ra tay đánh ông đấy, tin không?”
Ánh mắt Lâm Hạo hung ác, trong nháy mắt nâng tay phải lên, làm bộ muốn đánh.
Toàn thân Giang Kiến Quân run rẩy, liên tục lùi lại mấy bước, rụt cổ lùi sau lưng lão thái quân.
Tuổi ông ta đã cao, nào có thể đánh lại được thanh niên trai tráng như Lâm Hạo, lúc này bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng trong miệng vẫn hùng hổ dọa người: “Có bản lĩnh thì ra tay đi, nếu tao mất một sợi tóc, chị em họ từ nay về sau cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
“Đủ rồi!”
Sắc mặt lão thái quân vô cùng u ám, bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Hạo: “Tôi có thể cho các người một cơ hội”.
Sau đó lão thái quân nhìn Giang thiên Ngữ: “Tiệc mừng thọ tuần sau vẫn chưa chọn xong địa điểm, mấy người và bác hai cá cược, ai có thể chuẩn bị tốt tiệc mừng thọ của tôi thì người đó có tư cách nắm quyền quản lý tập đoàn Hoa Đô”.
Nghe bà ta nói xong, Lâm Hạo nhìn về phía Giang Kiến Quân ở bên cạnh, thấy ông ta không chút bất ngờ, ngược lại mặt đầy tự tin hất cằm, anh lập tức hiểu ra, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi, cướp súng không thành mới cưỡng ép lập ra trận đánh cược này.
Đương nhiên Giang Thiên Ngữ cũng nhìn ra, nói cách khác, vừa bắt đầu các cô đã thua ngay từ vạch xuất phát.
“Cứ quyết định như vậy đi”.
Lâm Hạo ở bên không cho Giang Thiên Ngữ thời gian quyết định đã trực tiếp đồng ý thay cô, sau đó xoay người đi lấy đồ ngoài sân, thản nhiên chuyển vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!