Chương 47: Đây gọi là người một nhà sao?
“Mày! Mày, chúng mày! Ép con trai Hạo Thiên của tao uống nước bẩn thì cũng thôi đi, lại còn ra tay đánh người, quả đúng là thổ phỉ! Tao phải báo cảnh sát!”
Giang Kiến Quân ôm Giang Hạo Thiên đang hôn mê, gào khóc thảm thiết ở trong sân, trong miệng gào thét đòi báo cảnh sát, nhưng lại không móc điện thoại ra, chỉ là tiếng kêu càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn liếc mắt vào trong cửa lớn biệt thự, giống như đang chờ điều gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quả nhiên, Giang Kiến Quân vừa gào thét không bao lâu, lão thái quân nhà họ Giang chống gậy đi ra từ trong biệt thự.
Giang Kiến Quân thấy vậy, lập tức khóc lóc chảy nước mắt nước mũi ôm Giang Hạo Thiên, chỉ vào Lâm Hạo và Giang Thiên Ngữ nói: “Đây gọi là người một nhà sao, rốt cuộc Hạo Thiên đã làm sai điều gì mà lại bị các người đối xử tàn nhẫn như vậy!”
“Hôm qua vô duyên vô cơ ép buộc nó uống nước bẩn, hôm nay lại đánh nó ngất xỉu, khiến con trai tôi bị bắt nạt!”
Nghe thấy Giang Kiến Quân khóc lóc trách mắng, sắc mặt lão thái quân trầm xuống, chống gậy mạnh xuống đất, giận dữ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Giang Thiên Ngữ cắn răng, đang định lên tiếng, Lâm Hạo kéo cô ra phía sau.
“Lão thái quân, người là tôi đánh, không liên quan đến cô ấy”.
“Láo xược!”
Lão thái quân phẫn nộ trừng mắt, gậy trong tay chỉ vào Lâm Hạo: “Cậu là ai! Dựa vào đâu mà đánh người nhà họ Giang tôi!”
“Tôi là ai bà không cần để ý, còn tại sao lại đánh anh ta, đơn thuần vì anh ta ngứa đòn thôi”.
Lâm Hạo tiến lên trước một bước, nói với lão thái quân: “Giang Hạo Thiên thân là tiểu bối, mấy lần va chạm ức hiếp chị họ của hắn ta ở ngay trước mặt người ngoài là tôi, có đáng đánh không?”
“Hoành hành ngang ngược ở nhà hàng, vô duyên vô cớ cưỡng ép người khác uống nước bẩn, có đáng đánh hay không?”
“Mẹ nó!”
Giang Kiến Quân đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Hạo mắng: “Thằng nhà quê, mày đừng nói bậy!”
“Con trai Hạo Thiên của tao sau khi về đã nói cho tao biết, rõ ràng nó chỉ đến nhà hàng ăn một bữa cơm, nhìn thấy chị họ nó và mày đang ăn cùng nhau, vì lễ phép nên đã đặc biệt đến mời rượu”.
“Ai ngờ, cái tên nhà quê mày lại cưỡng ép nhục mạ nó! Còn ép nó uống nước bẩn, khiến nó mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!”
“Rõ ràng nó chưa từng trêu chọc các người, còn lễ phép, đối xử khách sáo với các người, nhưng các người lại đối xử với nó như vậy!”
Nghe thấy Giang Kiến Quân nói vậy, Giang Thiên Ngữ giận đến mức toàn thân phát run.
Hoàn toàn bẻ cong sự thật!
“Nói bậy! Những thứ bác nói đều là Giang Hạo Thiên làm! Cậu ta mới là người đi nhục mạ người khác, ép người ta uống nước bẩn!”, Giang Thiên Ngữ cắn răng giải thích.
Nhưng Giang Kiến Quân không thèm nghe, ngược lại còn trợn trừng mắt nhìn cô: “Không biết lớn nhỏ! Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy à!”
“Hạo Thiên nhà chúng tôi không giống cô, nó là người chính trực, cư xử với người khác nhã nhặn, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu tú!”
“Được rồi được rồi, đừng khoác lác nữa”.
Lâm Hạo hất tay, mặt không chút nhẫn nại: “Nói thẳng đi, rốt cuộc muốn thế nào?”
Giang Kiến Quân thấy lời đã nói ra rồi, không thể làm bộ làm tịch thêm nữa, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Hạo Thiên nhà tao, hai đứa chúng mày từng người dập đầu với Hạo Thiên!”
Lâm Hạo sắc mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt nổi lên sát ý: “Nếu tôi không làm thì sao?”
“Mày là cái thá gì? Đến lượt mày nói không à?”
Giang Kiến Quân khinh bỉ, sau đó hất cằm nhìn Giang Thiên Ngữ: “Cô là chị họ của Hạo Thiên mà lại dung túng người ngoài bắt nạt đánh nó, quỳ xuống đền tội đi!”
Giang Thiên Ngữ không tin nổi nhìn lão thái quân ở bên cạnh, oan ức nói: “Lão thái quân, chuyện không phải như vậy đâu, cháu…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!