Chương 42: Bỗng nhát gan
“Nhưng tôi không thích anh ta, người này ích kỷ tư lợi, vì ham muốn mà dùng hết mọi thủ đoạn, người như vậy, tôi nhìn thấy anh ta là buồn nôn!”
Nhìn vẻ mặt ghê tởm của Giang Thiên Ngữ, Lâm Hạo có thể cảm nhận được cô ghét tên Mã Thành Huân này thế nào.
Lâm Hạo xòe tay: “Nhưng anh ta vừa uy hiếp cô, nếu không đồng ý với anh ta, thì đừng mơ lấy được dự án lần này”.
Giang Thiên Ngữ cứng đờ người, trong mắt đầy vẻ trống rỗng và bất lực, cô chỉ muốn liều một phen, xem xem có thể nắm bắt được cơ hội cuối cùng này không.
Nhưng Mã Thành Huân lại dùng chuyện này để ép cô, như vậy, thứ bày trước mặt Giang Thiên Ngữ, dù thế nào đi nữa cũng là con đường chết.
“Phải làm thế nào?”
Giang Thiên Ngữ cắn môi, răng cũng sắp lún ngập xuống, sắp chảy máu cũng không phát hiện ra.
Chẳng lẽ ngay cả một con đường sống mà ông trời cũng không cho cô ư?
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ tái nhợt, gần như tuyệt vọng.
“Đừng lo”.
Lúc này một bàn tay to dày đặt lên vai cô, Lâm Hạo nhếch môi cười với cô: “Chỉ là một tên Mã Thành Huân thôi, tôi giúp cô đối phó”.
Giang Thiên Ngữ ngẩn người nhìn Lâm Hạo, dường như nhìn đến đờ đẫn.
Cô chưa từng cảm thấy nụ cười của một người đàn ông lại mê hoặc như vậy, giống như gió xuân tháng tư, thấm vào lòng người.
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Giang Thiên Ngữ không hiểu nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo xoa cằm, hơi suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu như chẳng có việc gì: “Cô giúp tôi tìm Giang Thiên Ngữ, tôi giúp cô giải quyết rắc rối, rất công bằng”.
“Thực ra…”
Giang Thiên Ngữ dừng một chút, cắn răng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt của Lâm Hạo, quyết tâm nói: “Thực ra, tôi là Giang…”
Giang Thiên Ngữ vừa nói đến đây, đột nhiên một bóng người xông ra từ trong góc, đụng mạnh lên người cô.
Cô không hề phòng bị, kinh hãi hô một tiếng, cơ thể không kiểm soát được ngã sang một bên.
Đúng lúc Giang Thiên Ngữ sắp ngã xuống, một cánh tay trực tiếp đỡ vai của cô.
Lâm Hạo đỡ được cơ thể của Giang Thiên Ngữ, xoay nửa vòng trong không trung, ôm chặt cô vào lòng.
Toàn thân Giang Thiên Ngữ căng chặt, ngẩn người nhìn khuôn mặt của Lâm Hạo gần ngay trong gang tấc.
“Cô không bị thương chứ?”
Lâm Hạo quan tâm hỏi, nhưng vì hai người quá gần nhau, Giang Thiên Ngữ gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ra từ miệng khi anh nói chuyện.
“Không, không sao…”
Giang Thiên Ngữ, định thần lại, đôi má lập tức đỏ ửng, ánh mắt né tránh theo bản năng, vội vàng đứng lên khỏi lòng Lâm Hạo.
“Tên nào không có mắt dám chặn đường của ông đây hả?”
Lúc này một giọng nói hung dữ vang lên phía sau hai người, giọng điệu vô cùng tức tối, dường như đang nén cơn giận rất lớn.
Giang Thiên Ngữ hoảng hốt, vội vàng kéo góc áo của Lâm Hạo nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi, trong trường hợp đặc biệt thế này, tuyệt đối đừng gây chuyện”.
Nhưng Lâm Hạo không để ý lời của Giang Thiên Ngữ, ngược lại nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc.
“Giọng nói này hơi quen tai”.
Lâm Hạo quay người qua, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!