Chương 38: Bị bao vây
Cả người hắn như diều đứt dây, bị đánh bay ra ngoài mấy mét ngã sõng soài, máu tươi vung ra trong không trung thành một đường cong rõ ràng.
Tên đàn ông ngã xuống đất đến rầm môt cái, ngay sau đó lại vang lên hai tiếng lạch cạch, hai chiếc răng rơi ra trước mặt hắn.
Cô gái ngồi trên ghế dài nhất thời mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn Lâm Hạo, nghĩ trong đầu đã tìm được cọng rơm cứu mạng rồi.
Nhưng Lâm Hạo lúc này lại chẳng thừa thắng xông lên mà buông tay nói: "Tao đã nói rồi, tao và cô ta không có quan hệ gì, dừng lại ở đây đi".
Lâm Hạo xoay người, hai tay đút túi đi thẳng về phía xa, không hề có ý định cứu cô gái kia.
Cô gái sắc mặt cứng đờ, biểu cảm phức tạp nhìn theo bóng lưng của Lâm Hạo.
"Đứng lại!"
Tên đàn ông kia bò từ dưới đất lên, lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt càng trở nên âm độc hơn.
Lúc này hắn rút ra một khẩu súng lục dắt bên hông người, miệng súng ngắm thẳng vào Lâm Hạo.
Lâm Hạo dừng chân, quay đầu lại nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, càng nhíu mày chặt hơn.
Quả nhiên có súng.
"Tao đã cho mày đi chưa?"
Hắn phun ra một câu, nhổ miếng kẹo cao su dính máu trong miệng ra: "Mày và cô ta sẽ giống nhau, đều phải chết ở đây".
Lâm Hạo thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đã bảo dừng lại ở đây rồi, tại sao vẫn còn cố chấp như vậy? Lẽ nào muốn chết vậy sao?"
"Tao muốn chết? Ha ha ha..."
Tên đàn ông ngửa mặt lên trời cười ha hả, quơ quơ khẩu súng trong tay, nói: "Biết đây là cái gì không? Tao chỉ cần cử động một ngón tay, bịch một tiếng là mày lập tức đi chầu ông bà ông vải ngay".
"Vậy sao?"
Lâm Hạo vừa dứt lời, cả người nháy mắt hóa thành một luồng điện trực tiếp biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo, bên tai tên đàn ông đã vang lên một giọng nói đáng sợ như đến từ âm ti địa ngục: "Bây giờ thì sao?"
Sưu một tiếng, tên đàn ông chỉ cảm thấy bàn tay chấn động, cả cánh tay nháy mắt tê rần.
Tiếp theo, bóng dáng của Lâm Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn, còn súng trong tay hắn sớm đã nằm trong tay Lâm Hạo rồi.
"Súng đúng là đồ tốt, nhưng phải xem ở trong tay ai đã".
Lâm Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó tay dùng lực mạnh, chỉ nghe thấy cót két vài tiếng, khẩu súng đó đã bị Lâm Hạo bóp nát thành sắt vụn.
Tốc độ và sức mạnh khủng khiếp như vậy khiến cho hai chân tên kia mềm nhũn, thân dưới nóng hổi, một dòng chất lỏng khai nồng chảy ra.
Nhưng đúng lúc này, mấy chiếc xe còn lại đều nhất loạt mở cửa ra, mười mấy tên mặc đồ đen được trang bị vũ khí ùn ùn kéo tới, bao vây Lâm Hạo.
Đám người này ai ai cũng có súng trong tay!
Nếu như chỉ đối mặt với một khẩu súng, Lâm Hạo chắc chắn có thể khống chế, nhưng mười mấy khẩu súng trước mắt thì cho dù tốc độ của anh có nhanh thế nào cũng rất khó giữ toàn mạng mà rút lui.
"Muốn yên ổn đi chạy bộ thôi mà sao khó thế?"
Lâm Hạo khẽ than một câu rồi cởi chiếc áo lót màu đen ra, để lộ thân hình cơ bắp rắn chắc, anh xoay cổ tiếng khớp xương vang lên răng rắc.
Hai mắt anh liếc qua từng vị trí của mười mấy khẩu súng này, bất luận anh đánh từ vị trí nào thì cũng đều sẽ nhanh chóng bị phản ứng lại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi anh có thể sẽ bị bắn thành cái sàng mất.
Nhưng sắc mặt Lâm Hạo vẫn thản nhiên, hơi thở trầm ổn, ngón tay khẽ gõ vào ống quần tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất.
Đột nhiên, đáy mắt Lâm Hạo phát lạnh, anh sắp hành động!
"Oanh!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!