Chương 33: Về nhà
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Lúc này mới ý thức được, ông già bảo anh xuống núi, nhưng vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho anh!
Hôn sự thì chưa hủy được, ngay cả vị hôn thê kia cũng không gặp được, hiện tại ngay cả chỗ qua đêm cũng không có.
"Thật sự không được thì hai người cho tôi đến tập…”
Lâm Hạo đang định ở đỡ một đêm tại văn phòng của tập đoàn Hắc Thạch, nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng ùng ục cắt ngang.
Giang Ánh Tuyết che bụng, xấu hổ cười: "Em đói rồi…”
Giang Thiên Ngữ thở dài, vặn chìa khóa khởi động xe: “Về nhà trước đi, tôi nấu mì cho hai người ăn”.
Trước khi Lâm Hạo có thể bày tỏ ý kiến của mình, Giang Thiên Ngữ đã bật nhạc xe, hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói.
Chiếc xe BMW đang chạy trong đêm mưa yên tĩnh, âm nhạc kèm theo tiếng động cơ gầm xúc kỳ lạ.
Trước khi xuống núi, anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, anh là một thanh niên độc thân nhiệt huyết đầy mình, sắp phải ở chung phòng với hai người đẹp đỉnh cấp này.
Trời đúng lúc lại mưa, chẳng phải anh phải qua đêm ở đó sao?
"Ừng ực!"
Lâm Hạo nuốt nước bọt, lập tức nhớ đến rất nhiều đĩa CD mà bản thân tìm thấy dưới gầm giường của ông già, trong đó có rất nhiều tình tiết như vậy.
"Dù sao cũng sắp hủy hôn rồi, mình như vậy không tính là một kẻ cặn bã nhỉ?"
Trong lòng Lâm Hạo thầm nghĩ, như vậy mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Một giờ sau, chiếc BMW đi vào biệt thự Giang Nam.
Đây là một khu biệt thự, mặc dù không được coi là khu dân cư cao cấp nhất Giang Thành, nhưng điều kiện để một người có thể ở trong đó chắc chắn không thấp.
Chiếc BMW quay đầu vòng lại, cuối cùng dừng ở trước một tòa biệt thự đơn độc.
"Tiểu Tuyết, em dẫn Lâm Hạo lên trước đi, chị đi đỗ xe”.
Cửa xe mở ra, Giang Ánh Tuyết giơ hai tay lên che đầu chạy dưới mưa, đi vào sân.
Lâm Hạo cũng chạy theo sát phía sau cô ấy.
Đến cửa ra vào, Giang Ánh Tuyết thở phào một hơi, đột nhiên kiễng chân lên, một tay đặt ở trên ngực Lâm Hạo, cả người áp sát về phía anh.
Bởi vì bị nước mưa làm cho ướt sũng, lúc này quần áo của Giang Ánh Tuyết đã hoàn toàn dính chặt vào cơ thể cô ấy, dáng người thon thả quyến rũ hiện ra một cách rõ ràng và sinh động trước mắt Lâm Hạo.
Ánh mắt Lâm Hạo đột nhiên trở nên thẳng tắp, anh ở trên núi hơn hai mươi năm, đối mặt với anh không phải ông già thì chính là ông lão bà lão, nào từng chứng kiến cảnh tượng kích thích như thế này.
Đang yên đang lành sao đột nhiên Giang Ánh Tuyết lại chủ động như vậy?
Chẳng lẽ cô ấy muốn ám chỉ gì đó trong lúc chị gái không có mặt?
"Tìm thấy rồi”.
Giang Ánh Tuyết cười tươi, lấy một chiếc chìa khóa từ khung cửa, khi cô ấy đang định mở cửa thì đột nhiên thốt lên một tiếng chỉ vào Lâm Hạo, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại chảy máu mũi thế?"
Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn khung cửa trên đầu, rồi nhìn chiếc chìa khóa trong tay Giang Ánh Tuyết, cả khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.