Chương 32: Nói gì cũng không tin
Nhìn thấy cảnh này, khẩu vị của mọi người lập tức giảm xuống, tất cả đều cau mày, hận không thể lập tức rời đi.
Nhưng mọi người chỉ có thể nhìn nhau thất thần, không một ai đứng dậy cả.
Tất nhiên Lâm Hạo biết bọn họ đang chờ đợi điều gì, liền phất phất tay: “Ông chủ Lưu, chia hai mươi chai Lafite này cho mọi người đi”.
Ông chủ Lưu vẫy tay, tất cả những người đàn ông mặc vest lập tức đứng lên, đặt vào mỗi bàn một chai Lafite.
Đột nhiên, nhà hàng sôi nổi trở lại, những người vừa nãy coi thường Lâm Hạo đều lần lượt đến xin lỗi anh, mặt ai nấy cũng đỏ bừng vì uống rượu.
Lâm Hạo không phản ứng nhiều, chỉ quay đầu đẩy Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết đang đứng như trời trồng: "Đi không?"
"Hả? Anh nói gì?"
Lúc này Giang Thiên Ngữ mới hoàn hồn, cô sững sờ nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo bĩu môi, chỉ vào bãi nôn trên mặt đất nói: "Cậu chủ Giang kia ói thành thế kia, hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"
Giang Thiên Ngữ nhìn theo tay anh, lập tức bịt chặt mũi, cau mày nói: "Mùi kinh khủng quá, đi thôi”.
Giang Ánh Tuyết gật đầu, nhanh chóng theo sau hai người họ rời khỏi nhà hàng.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Giang Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn Lâm Hạo, cô không thể nào đoán được Lâm Hạo dùng cách gì để có thể làm được những chuyện này.
Giang Ánh Tuyết kích động kéo cánh tay Lâm Hạo: "Có phải anh là đại phú hào ngầm không! Hai mươi chai Lafite năm 82 đấy! Cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy!"
"Chuyện này vậy mà cũng bị cô phát hiện mất rồi?"
Lâm Hạo hất tóc, hếch cằm tự tin nói: “Cô đoán không sai, quả thực tôi chính là đại phú hào ngầm, thực ra tập đoàn Hắc Thạch chính là tài sản đứng tên tôi”.
Khóe miệng Giang Thiên ngữ giật giật, cô trợn trắng mắt nói: "Nếu như đổi cách nói khác, có lẽ tôi còn có thể tin”.
"Đúng vậy, bán trời không văn tự”.
Giang Ánh Tuyết bĩu môi: "Ai mà không biết tập đoàn Hắc Thạch là của nhà họ Lý. Nếu muốn khoác lác, anh cũng nên nói tên một doanh nghiệp mà chúng tôi chưa từng nghe qua”.
"Tôi thật sự không lừa hai người”, Lâm Hạo bất lực nói.
"Anh Lâm!"
Đúng lúc này, ông chủ Lưu cũng đuổi kịp bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Hạo, khom người nói: "Những dặn dò của chủ tịch Lý tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mong anh trở về nói giúp tôi với chủ tịch Lý vài câu”.
Lâm Hạo gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy”.
Ông chủ Lưu lập tức vô cùng phấn khích, lại cung kính khom người: "Anh Lâm đi thong thả!"
Ba người Lâm Hạo trở lại chiếc BMW của Giang Thiên Ngữ, đột nhiên anh cảm nhận được hai ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
"Ánh mắt này của hai người là thế nào vậy?"
Lâm Hạo cảm thấy sởn tóc gáy vì bị nhìn chằm chằm nên liền cau mày nhìn lại.
Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp nói: "Lâm Hạo, đừng nói anh và Lý Đông có giao dịch mờ ám gì đấy chứ?"
Sắc mặt Giang Ánh Tuyết cũng nghiêm túc như chị gái mình: "Đúng thế, vừa rồi ông chủ Lưu còn bảo anh nói giúp ông ta vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tịch Lý, không phải bây giờ anh đã trở thành tay sai của Lý Đông rồi đấy chứ!"
"Chẳng trách Lý Đông lại đồng ý tham dự tiệc mừng thọ của bà nội, anh hy sinh bản thân quá vậy!”
Giang Ánh Tuyết thở dài, lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt Giang Thiên Ngữ cũng đanh lại.
Lâm Hạo trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.
Trông anh đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng như vậy, mà lại trở thành tay sai của người như Lý Đông?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!