Chương 30: Vả mặt đến nhanh ghê
"Rượu mà những người đó đang vận chuyển không phải là Lafite đó chứ?"
"Không thể nào! Nhà ai mà dọn Lafite ra ngoài thành từng thùng từng thùng như vậy?"
"Cũng đúng, tôi còn tưởng rằng anh ta vừa gọi một cú đã đưa Lafite đến rồi ấy chứ..."
Một đám người bu đến bên cửa sổ, nhìn mấy người ăn mặc đồ tây chuyển rượu vào bàn tán.
Lâm Hạo nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cong môi khẽ cười.
"Chẳng qua chỉ là nhà hàng nhập kho thôi, có gì mà kinh ngạc chứ".
Giang Hạo Thiên khỉnh bỉ ra mặt, ngó đồng hồ rồi quay đầu nhìn Lâm Hạo cười khẩy: "Cũng đến giờ rồi nhưng cả cái bóng của Lafite mà tôi cũng chưa thấy đâu".
"Sốt ruột cái gì?"
Lâm Hạo bĩu môi, cầm muỗng quấy mớ hỗn độn trong nồi nói: "Nếu cậu không chờ nổi thì hay là ăn trước một miếng?"
Anh nói xong múc một muỗng đưa tới trước mặt Giang Hạo Thiên.
Giang Hạo Thiên hoảng sợ, lập tức ngửa đầu, né cái muỗng trong tay anh, mặt mày tức giận quát: "Bà mẹ nó, anh chán sống rồi đúng không!"
"Giờ ông đây sẽ khiến anh ăn hết đống cơm heo này!"
Giang Hạo Thiên tức điên, đập bàn đứng phắt dậy, hận không thể ấn đầu Lâm Hào vào đống cơm heo kia.
"Dừng tay!"
Một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ vang lên từ sau đám đông.
Mọi người nghe vậy quay đầu lại thì thấy một người đàn ông để ria mép mặt mày hầm hầm bước tới: "Ai gây chuyện trong nhà hàng của tôi đó?"
Đó là ông chủ Lưu của Lộc Minh Hiên, nghe nói sau lưng ông ta là tập đoàn Hắc Thạch, không phải là người như Giang Hạo Thiên có thể đắc tội nổi.
Nhưng so với Lâm Hạo thì dù sao Giang Hạo Thiên cũng coi như là khách quý đã tiêu mấy trăm ngàn tệ ở Lộc Minh Hiên. Thế nên, theo Giang Hạo Thiên thì đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía mình.
Giang Hạo Thiên nghĩ vậy không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ông chủ Lưu, hôm nay tôi vừa mở chai Lafite 82 năm ở nhà hàng của ông, kết quả đã có người đến gây chuyện. Nếu các ông không cho tôi một câu trả lời thích hợp thì tôi không chắc sau này mình có còn đến đây ăn uống nữa không".
Mọi người xung quanh nghe thấy câu đó của Giang Hạo Thiên thì đều hít ngược một hơi, nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt đáng thương.
Một vị khách dùng Lafite 82 năm và một người khác vừa nhìn đã thấy là thằng nhà quê mới lên, ông ta sẽ giúp ai thì e rằng khỏi cần nghĩ cũng biết.
Nhưng ngay sau đó, ông chủ Lưu đã đi đến trước mặt Giang Hạo Thiên, mặt mày hầm hầm hỏi: "Cậu đang đe dọa tôi đó hả?"
Giang Hạo Thiên lập tức thay đổi sắc mặt: "Ông chủ Lưu, tôi..."
Không đợi hắn ta nói xong, ông chủ Lưu đã nhìn về phía chai Lafite trước mặt, cầm trong tay, hờ hững nói: "Ỷ mình dùng một chai Lafite đã muốn làm xằng làm bậy trong nhà hàng của tôi?"
Giang Hạo Thiên bị chất vấn như vậy trước mặt mọi người thì cả khuôn mặt đều đen kịt.
Trong lòng hắn ta chợt dấy lên một cơn giận, siết chặt nắm tay tức tối hỏi: "Vì một tên nhà quê một nghèo hai trắng đắc tội khách quý như tôi, ông có biết làm ăn không vậy?"
"Nhà quê?"
Ông chủ Lưu cười khẩy, nhìn Giang Hạo Thiên bằng ánh mắt đầy châm chọc và thương hại, cười lạnh lắc đầu rồi xoay người nhìn Lâm Hạo.
Khoảnh khắc đối mặt với Lâm Hạo, sống lưng vốn thắng thắn của ông chủ Lưu lập tức hơi cong, mặt mày kính cần, khiêm tốn nói: "Thưa cậu Lâm, tôi đã mang 20 chai Lafite mà cậu muốn đến rồi".
Ông ta vừa nói xong, hiện trường lập tức im phăng phắc.
"Tôi, tôi không nghe nhầm đó chứ?'
"20 chai Lafite và còn được ông chủ Lưu tự mình đưa đến!"
"Má ơi! Cái này, cái này, cái này..."
Mọi người còn vây xem đợi anh bị giễu cợt thoáng chốc ngây người, nhìn Lâm Hạo như nhìn thấy quỷ.