Chương 3: To nhất là năm đồng
Lâm Hạo không hề có ý định né tránh, ngược lại còn nghênh tiếp đám vệ sĩ áo đen.
Lý Đông nhướn mày cười khẩy: "Không biết tự lượng sức mình, đám thuộc hạ này của tao đều đã lăn lộn thiên hạ nhiều năm, tao sẽ cho mày biết kết cục khi dám giành phụ nữ với tao!"
Gã đang cười nhạo mỉa mai thì ngay giây tiếp theo đã phải trợn tròn mắt.
"A!"
Từng tiếng kêu thảm thiết phát ra, chỉ nghe thấy loảng xoảng vài tiếng, mấy tên vệ sĩ áo đen đều lần lượt bị quật ngã xuống sàn, toàn thân run rẩy, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Lâm Hạo đứng giữa đám người ung dung như chốn không người!
Không đến nửa phút, mười mấy tên vệ sĩ áo đen toàn bộ ngã vật trên nền nhà, ngổn ngang khắp cả căn phòng, trong đó không ít người đã bị đánh toác đầu, máu chảy đầy đất, thê thảm ghê người.
Lâm Hạo vốn ở thế yếu lại ngạo nghễ mà đứng, phủi bụi trên tay, nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy.
"Con người tôi từ xưa tới nay luôn dùng lý lẽ để thu phục người khác, vốn dĩ chỉ cần giải thích một chút là đã xong việc rồi, cần gì phải động tay động chân vậy chứ?"
Lâm Hạo thở dài một hơi, đi đến trước mặt Lý Đông, vân vê nắm đấm: "Lâm Hạo tôi bình sinh ghét nhất là những kẻ lạm dụng bạo lực, anh nói xem đúng không?"
Nói xong chỉ nghe thấy bịch một tiếng, nắm đấm của Lâm Hạo đã đánh thẳng lên bức tường bên cạnh Lý Đông.
Bức tường nháy mắt nứt toác, rồi lập tức nổ tung thành mảnh nhỏ, một mảnh vỡ đã cắt xẹt qua góc mắt của Lý Đông tạo thành một vệt máu.
Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là Lý Đông đã đi tong con mắt rồi!
"Rầm!"
Lý Đông nuốt nước miếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi xụp xuống đất, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tao, tao là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch, mày dám động vào tao ư?"
Lâm Hạo khẽ nheo mắt, trong mắt tóe ra sự lạnh lẽo: "Tôi cần cóc gì quan tâm anh là đá đen hay đá xanh gì, đừng chọc vào tôi, trừ khi..."
"Trừ khi anh không muốn sống nữa".
Khóe miệng Lâm Hạo cong tên một nụ cười tà mị, toàn thân đột nhiên phát ra một luồng sát khí cực lớn, luồng sát khí này tựa như hóa thành thực chất vậy.
Tinh thần Lý Đông run rẩy, gã chưa từng cảm nhận được sự khủng bố nào như vậy, áp lực mạnh mẽ gần như khiến gã không thở nổi.
"Cút đi!"
Lâm Hạo búng tay một cái như búng con gà con, đẩy Lý Đông ra tới cửa rồi một cước đá bay gã ra ngoài.
Lý Đông nào đã từng bị đối xử như vậy, cố chấp bò từ dưới đất lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hạo, nỗi nhục nhã cùng oán hận thay nhau xuất hiện trong ánh mắt gã, nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Hạo đúng không, mày không đắc ý được lâu đâu, nhanh thôi tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Lý Đông vứt lại một câu nói độc ác rồi dẫn theo đám vệ sĩ chật vật bò từ dưới đất lên nhanh chóng rời khỏi đó.
Lâm Hạo vốn dĩ chẳng để vào tai lời của gã, quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết đang đứng ngây ra như phỗng, nghĩ nếu như nhận nhầm người thì cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Anh cầm quần áo của mình lên, đi về phía cửa.
"Đợi đã..."
Giang Ánh Tuyết vội vàng gọi Lâm Hạo lại.
"Cô Giang, tôi biết hành động anh hùng cứu mỹ nhân rất phong độ, nhưng cô thật sự không cần cảm ơn tôi, càng không cần lấy thân báo đáp gì đó, tôi đã có vị hôn thê rồi".
Lâm Hạo khẽ ho một tiếng, chỉnh lại đầu tóc rồi quay người nhìn về phía Giang Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân.
"Không phải".
"Không phải".
Giang Ánh Tuyết chỉ chỉ vào bức tường vừa bị Lâm Hạo đấm vỡ, nói: "Đây là tài sản của khách sạn, phải đền đó".
Nụ cười của Lâm Hạo lập tức tắt ngúm, vội vàng để quần áo xuống rồi chạy đến trước mặt Giang Ánh Tuyết, vẻ mặt ỉu xìu nói: "Không phải chứ, những tổn thất này không phải nên tính cho tay họ Lý đó sao?"
"Vốn dĩ nên là như thế".
Giang Ánh Tuyết có chút đăm chiêu: "Nhưng anh vừa thả hắn đi mất rồi".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!