Chương 18: Tôi sẽ giúp cô
Sống mũi Giang Thiên Ngữ cay xè, cảm giác toàn thân bất lực.
Từ sau khi bố cô qua đời, người nhà họ Giang chỉ nghĩ đủ mọi cách để lợi dụng giá trị của cô, nhưng cô lại chỉ đành lực bất tòng tâm.
"Các người làm vậy là đang hãm hại chị tôi, tôi không đồng ý!"
Giang Ánh Tuyết đỡ Giang Thiên ngữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đến lượt cô lên tiếng à?"
Giang Kiến Quân cười nhạo nói: "Tuần sau là tiệc chúc thọ của lão thái quân, đến lúc đó nếu như không thấy cậu Lý tới thì các cô cứ chờ giao tập đoàn ra rồi rời khỏi nhà họ Giang đi!"
Giang Thiên Ngữ hít thật sâu, định tiếp tục lên tiếng thì một bàn tay kéo cô lại.
"Chỉ là Lý Đông thì không cần đến tuần sau, ngày mai tôi sẽ đưa hắn tới trước mặt các người".
Lâm Hạo kéo Giang Thiên Ngữ ra phía sau mình, khoanh tay bình thản nói.
"Chỉ là Lý Đông... ha ha ha..."
Giang Kiến Quân nghe xong không kiềm chế được mà cười phì một tiếng rồi cười ha hả với Giang Hạo Thiên.
"Tên quê mùa này, ai cho cậu dũng khí nói ra những lời này vậy?"
Giang Kiến Quân chỉ vào Lâm Hạo, không hề giấu diếm vẻ châm biếm: "Cậu mời được cậu chủ Lý tới đây thì tôi sẽ gọi cậu là bố ngay tại chỗ!"
Lâm Hạo nhếch mép cười, xua tay nói: "Mặc dù loại rác rưởi như ông không xứng đáng làm con trai tôi nhưng tôi cũng không ngại cho ông một cơ hội gọi tôi là bố".
Giang Kiến Quân lập tức đanh mặt lại, âm trầm nói: "Oắt con, làm người đừng có kiêu ngạo quá, nếu như hôm tiệc mừng thọ mà mày không mời được cậu chủ Lý tới thì cứ quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt mọi người cho tao".
"Sau đó bọn nó cũng phải giao tập đoàn Hoa Đô ra, từ nay về sau không được nhúng tay vào nữa!"
"Chốt vậy đi!".
Lâm Hạo tùy tiện gật đầu.
Dù sao anh cũng là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Hắc Thạch, đừng nói tới Lý Đông cho dù là bố của Lý Đông, hiện đang quản lý tập đoàn Hắc Thạch cũng có thể gọi tới ý chứ.
Giang Kiến Quân cười khẩy một cái rồi quay đầu tiến đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, ra vẻ thân thiết vỗ vai cô, hạ giọng nói: "Hôm nay không có gì bất ngờ nhỉ, sau này cô và em gái cô nên cẩn thận chút, bác hai lúc nào cũng quan tâm đến sự an nguy của hai cô đấy".
Nói rồi Giang Kiến Quân lại ra cái vẻ xót xa vỗ thêm hai cái nữa rồi mới quay người đưa đám người nhà họ Giang đi.
Sau khi Giang Kiến Quân đi khỏi, đôi vai Giang Thiên Ngữ run lên.
Đương nhiên cô hiểu sự uy hiếp trong câu nói của Giang Kiến Quân, chỉ là bất luận thế nào cũng không hiểu, vốn dĩ là người một nhà mà lại thật sự có thể kề dao vào cổ cô như vậy.
Lâm Hạo nhìn theo bóng lưng của Giang Kiến Quân hừ một tiếng, anh thật sự rất coi thường loại người chỉ biết chơi tiểu xảo như thế.
Sau đó quay đầu lại nói với Giang Thiên Ngữ: "Yên tâm đi, mặc dù cô có hơi ngang ngược vô lý nhưng ông già vừa nãy còn đáng ghét hơn, chuyện Lý Đông tôi sẽ giúp cô giải quyết".
Lâm Hạo vuốt tóc về sau, khóe miệng nở nụ cười vô cùng tự tin.
Trong mắt anh, Giang Thiên Ngữ hiện tại phải nên vô cùng cảm kích anh, không đến mức lấy thân báo đáp thì ít nhất cũng phải xin lỗi anh một câu.
Nhưng khi Giang Thiên Ngữ quay lại nhìn anh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
"Thú vị lắm à?"
"Thú vị lắm à?"
Giọng nói của Giang Thiên Ngữ lạnh lùng: "Tôi vốn tưởng anh chỉ hơi khốn nạn chút thôi, nhưng không ngờ lại khốn nạn đến mức này".
"Hả? Không phải cô nhầm đó chứ, bọn họ vừa mới làm khó cô, tôi giúp cô xử lý thì tốt xấu gì cũng phải được câu cảm ơn chứ".
Lâm Hạo hoang mang, anh không phải đã nói sẽ giúp cô sao?
Sao đến một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại còn mặt lạnh với anh như vậy?
"Ai bảo anh giúp đỡ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!