Chương 16: Khoản đầu tư năm mươi triệu
Giang Ánh Tuyết vô cùng tức giận: "Giờ bố tôi đã mất rồi, các người lại có ý định tấn công tập đoàn, tôi nói cho bác biết không đời nào!"
Giang Kiến Quân nhíu mày, rồi lập tức cười khẩy: "Các cô nếu đã là người của nhà họ Giang thì đương nhiên tập đoàn này cũng là của nhà họ Giang, lẽ nào các cô muốn quay lưng với tổ tông, tự tách riêng ra à?"
"Thân là bậc tiểu bối mà không biết tôn trọng trưởng bối, trực tiếp gọi thẳng tên họ, bố cô dạy cô thế đó à?"
"Bác!"
Giang Ánh Tuyết tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, Giang Kiến Quân này đã hoàn toàn đánh tráo khái niệm, nhưng cô lại không tiện tiếp tục đôi co.
Lâm Hạo đứng khoanh tay trước ngực bên cạnh, khẽ nhíu mày.
Mặc dù vừa nhìn là biết chị em Giang Ánh Tuyết bị người ta ức hiếp, nhưng Lâm Hạo lại không có ý định giúp đỡ.
Cặp chị em này tuy xinh đẹp nhưng chung quy lại chẳng có thân thiết với anh cho lắm, chỉ có duyên gặp mặt một lần thì được coi là thân quen gì chứ.
Huống chi chuyện riêng của nhà người ta cũng không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào.
Chỉ là anh cảm thấy có chút kỳ lạ, đối tượng kết hôn của anh Giang Thiên Ngữ nếu là chủ tịch tập đoàn Hoa Đô thì thân phận ở nhà họ Giang có lẽ cũng không thấp.
Theo lý mà nói với tình huống hiện tại cô nên xuất hiện mới đúng.
Lâm Hạo cắn cắn ngón tay, ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng nảy nở khỏe mạnh đó.
Không phải chứ.
Sao không thấy người đâu?
"Ánh Tuyết, đừng nóng vội".
Giang Thiên Ngữ vươn tay ra tóm lấy cánh tay của Giang Ánh Tuyết, kéo cô ra phía sau mình, sau đó bước lên một bước, đối diện nhìn thẳng vào Giang Kiến Quân nói: "Bác hai, e là khiến bác phải thất vọng rồi, hôm nay chúng tôi vừa mới có được khoản đầu tư năm mươi triệu của ngân hàng Hoa Dung".
Giang Kiến Quân nhướn mày sau đó kéo một người trẻ tuổi từ phía sau đi ra, cười nói: "Đương nhiên tôi biết, sở dĩ ngân hàng Hoa Dung đầu tư năm mươi triệu tệ chính là nhờ con trai tôi, Giang Hạo Thiên".
Dứt lời, bên cạnh Giang Kiến Quân xuất hiện một người thanh niên có mái tóc màu vàng nhạt thản nhiên mỉm cười, đẩy gọng kính bằng vàng lên rồi nói: "Vừa hay con có một người bạn làm quản lý sảnh ở ngân hàng Hoa Dung, chuyện nhỏ thôi không đáng nhắc tới".
Giang Hạo Thiên nở một nụ cười rất tự tin, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Giang Thiên Ngữ.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi, gần như sắp không khống chế được vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt.
Đối với hắn mà nói bố của Giang Thiên Ngữ là con nuôi nhà họ Giang, giữa bọn họ căn bản không có quan hệ huyết thống nào, cho nên hắn đã ham muốn cô em họ này từ lâu rồi.
Một mỹ nữ đẹp tinh xảo như vậy nếu như đưa được lên giường thì sẽ là mỹ vị cỡ nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giang Hạo Thiên lại không khỏi hưng phấn.
Giang Thiên Ngữ bị ánh mắt của hắn dán chặt vào đến nỗi cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không biết lời đối phương nói rốt cuộc là thật hay giả.
Không phải trước đó cô chưa từng xin khoản đầu tư của ngân hàng Hoa Dung, nhưng cô đã đến mấy lần mà đối phương đều không thèm đếm xỉa gì đến cô.
Vậy mà giờ lại đột nhiên đầu tư năm mươi triệu tệ, Giang Thiên Ngữ quả thực có chút nghĩ không thông, cho nên sau khi Giang Hạo Thiên nói xong, cô chỉ đành cắn chặt răng không biết nên nói tiếp thế nào.
"A, đầu tư của tập đoàn Hoa Dung là do anh mang về à?"
Lúc này một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh lâng lâng truyền tới.
Mọi người nghe tiếng nói liền nhìn qua thì chỉ thấy Lâm Hạo đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt châm biếm dựa vào tường.
Giang Hạo Thiên thấy anh đứng phía sau Giang Thiên Ngữ thì lập tức nhíu mày, nhưng lại nghĩ người này không phải con nhà ông lớn nào nên bèn chế nhạo nói: "Sao hả? Không phải tôi thì lẽ nào là anh chắc?"