Chương 14: Không truy cứu nữa
Sao số tôi khổ thế này!
Trong lòng Lâm Hạo thầm ca thán, lúc này Giang Ánh Tuyết cũng chú ý tới anh: “Lâm Hạo? Hai người từng gặp nhau rồi à?”
“Ừ”.
Tâm trạng Lâm Hạo vốn đã không tốt, bị Giang Ánh Tuyết hỏi một câu này lại nhớ tới vừa rồi suýt bị đụng phải, còn bị đối xử như một tên trộm trong lòng liền tràn ngập uất nghẹn.
Giang Ánh Tuyết cũng biết bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này, cô bước tới đạp lên người đàn ông vạm vỡ đang thở hổn hển ở trong góc tường, gằn giọng hỏi: “Ai cử anh tới đây, có mục đích gì?”
“Mọi người đều nói chị em nhà họ Giang xinh đẹp tựa thiên tiên, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là hồng nhan bạc mệnh, các người không sống được thêm mấy ngày nữa đâu”.
Tên đàn ông cường tráng nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Giang Ánh Tuyết, lạnh lùng cười dung tục: “Nghe nói các người còn chưa được nếm thử mùi vị đàn ông, không bằng trong ngày cuối cùng này để tôi đây tới dạy dỗ…”
"Bùm!"
Tên đàn ông còn chưa dứt lời, Lâm Hạo đã tiến lên tung một cước vào bụng hắn khiến hắn tức khắc co quắp thành hình con tôm, sắc mặt cũng tái xanh vì đau đớn.
“Tao còn chưa có cơ hội dạy đây, chỉ dựa vào dáng vẻ như gà rù này của mày cũng muốn chiếm hời?”
Lâm Hạo càng nghĩ về ‘Lý Nhị Nương’ càng buồn bực, đang cáu tiết không có chỗ trút giận liền tiến lên đá vào người tên đàn ông một phát nữa: “Mày được tính là loại cóc ghẻ nào?”
Tên đàn ông cảm thấy bản thân như sắp vỡ vụn, hắn há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Giang Thiên Ngữ vội vã tiến lên giữ chặt lấy Lâm Hạo, khuyên nhủ: “Được rồi đừng đánh nữa”.
Sau khi kéo ra Lâm Hạo, Giang Thiên Ngữ rủ mi nhìn xuống tên đàn ông trước mặt, phong thái lạnh lùng của một chủ tịch trong nháy mắt dâng cao, giọng điệu cô lạnh băng: “Tôi khuyên anh vẫn nên thành thật khai báo đi, rốt cuộc là kẻ nào đã cử anh tới đây, nếu không thì anh ấy đánh anh thế nào, tôi cũng sẽ không can thiệp nữa”.
Cả người tên đàn ông run rẩy, nhìn Giang Thiên Ngữ đằng sau Lâm Hạo vẫn bừng bừng lửa giận kia, cánh môi run cầm cập đáp: “Tôi, tôi nói, là người của nhà họ Giang mấy người kêu tôi tới…”
“Nhà họ Giang?”
Giang Thiên Ngữ rùng mình.
Làm thế nào người nhà của bản thân lại phái sát thủ tới đối phó với cô đây?
Nếu là đối thủ cạnh tranh, Giang Thiên Ngữ còn có thể hiểu được, nhưng kẻ nổi lòng tiêu diệt cô lại là cái được gọi là người thân!
“Nhất định là mấy người bên bác hai!”
Giang Ánh Tuyết đứng ở bên cạnh vừa nghiến chặt răng ngà, vừa siết chặt nắm đấm nhỏ non nớt: “Mấy người bác hai sớm đã thèm muốn công ty, chỉ là em làm thế nào cũng không ngờ tới họ lại ác độc như vậy!”
Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người với nụ cười đắng chát: “Tiểu Tuyết, không thể nói bừa những chuyện không có chứng cứ, bác hai bọn họ cho dù nhòm ngó tới công ty cũng chưa chắc có thể làm ra loại chuyện này”.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên đổ chuông, nhìn tên hiển thị, gương mặt cô lập tức trở nên âm trầm: “Là bác hai”.
Giang Thiên Ngữ xoa thái dương, cô rất khó tiếp nhận chuyện người thân đâm sau lưng mình, nhưng cũng không thể khẳng định lời tên đàn ông kia nhất định là thật, xem ra phải trực tiếp đối chất rõ ràng.
“Nghe đi”.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Thiên Ngữ, Giang Ánh Tuyết mới ấn nút nghe nhưng không mở lời trước.
“Alo, Ánh Tuyết à, chúng ta tới công ty rồi, bà cố cũng có mặt, cô mau tới đây đi còn có chuyện quan trọng cần thương lượng đó”.
Giang Ánh Tuyết nghe xong cũng không đáp một lời mà trực tiếp cúp máy, ngoảnh đầu nhìn hướng Giang Thiên Ngữ.
“Đi thôi, xem xem bọn họ muốn làm gì”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!