Dù ông ta cũng hận ông già kia, nhưng mà ông ta không dám đánh người.
Đây là bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện thì viện trưởng cũng xong luôn.
Nhưng mà, ngay sau đó...
Một màn trước mắt làm cho Lâm Đồng cả người cứng đờ tại chỗ.
Chỉ thấy viện trưởng mặt mày hồng hào chạy tới trước mặt Trương Tự Trân, trong mắt lập loè phấn khích và kích động dày đặc.
“Thầy Trương, là thầy thật sao?”
Thầy còn nhớ rõ em không? Mười một năm trước, em từng ở Viện Y học Nhân Đồng nghe thầy giảng bài, còn hỏi thầy vài vấn đề về y học nữa!”
“Em, em không ngờ thầy lại tới đây, không thể đi ra ngoài đón thầy, mong thầy đừng trách...”
Viện trưởng kích động đến mức nói năng lộn xộn, tay chân không biết để ở đâu.
Thầy Trương chính là thần y thời nay, là thần tượng trong lòng ông ấy đấy!
Khi viện trưởng kích động tự giới thiệu mình, đám người Lâm Đồng và Trần Tiêu Tiêu đều trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?
Khoảng hơn mười giây sau, Lâm Đồng mới hồi hồn lại.
Chỉ là giờ phút này, cả người ông ta đều hơi run lên.
“Kẻ lừa đảo kia thật sự là Trương thần y Trương Tự Trân?”
Quá không thể tin nổi!
Tuy rằng ông ta chưa từng gặp Trương Tự Trân, cũng chưa từng nghe Trương Tự Trân giảng bài, nhưng mà ông ta là một người bác sĩ!
Là bác sĩ đều sẽ biết cái tên Trương Tự Trân.
Lúc ông ta còn đi học, ông ta được nghe rất nhiều lần về ông Trương.
Ông ấy chính là nhân vật cấp bậc thần thoại trong giới y học hiện nay.
Ông ta năm mơ cũng không ngờ hôm nay lại được gặp một nhân vật trong truyền thuyết.
Buồn cười chính là trước đó ông ta còn nghi ngờ ông Trương là kẻ lừa đảo!
Nghĩ đến những lời nói trước đó của mình, sắc mặt Lâm Đồng lập tức trở nên trắng bệch.
Ông ta đã xúc phạm đến ông Trương, sau này sẽ rất khó khăn nếu muốn bước lên một bậc cao hơn.
Nói đến cùng, trong giới y học trong nước hiện nay, có rất nhiều người là học trò của ông Trương.
Trương Tự Trân chỉ cần nói một câu là có thể cắt đứt tiền đồ của ông ta.
“Thôi xong rồi..."
Lâm Đồng toát mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng tràn đầy cảm giác đau thương.
Bên cạnh, đám người Trần Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng đều trợn to mắt ra nhìn.
Cái ông Trương Tự Trân kia thật sự là, là giáo sư Viện Y học Nhân Đồng?
Hứa Phong thế mà lại quen biết một nhân vật như vậy?
Tên rác rưởi kia có tài đức gì mà có thể mời được người như thế chứ?
Trần Tiêu Tiêu còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì đã nghe giọng nói giận dữ của viện trưởng vang vọng trong phòng bệnh: “Lâm Đồng, bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đi làm nữa!”
Sắc mặt Lâm Đồng lập tức tái nhợt: “Viện trưởng...
Ông ta muốn mở miệng cầu xin, nhưng còn chưa thốt ra lời, đã bị viện trưởng cắt ngang.
“Cậu không cần giải thích!”
Viện trưởng lạnh giọng măng: “Tự ý sửa đổi đơn thuốc của người khác là không có đạo đức y học. Sau khi người bệnh bị hộc máu, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, là không có lòng trách nhiệm.”
Giới Y học chúng ta chính là vì có một số ít kẻ cặn bã như các cậu nên mới có nhiều cuộc tranh cãi giữa bác sĩ và bệnh nhân”
“Bệnh viện Giang Thành chúng tôi tuy nhỏ, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ khoan dung cho loại bác sĩ như cậu!”
Lâm Đồng ngơ ngác nhìn vẻ mặt âm trầm của viện trưởng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xong rồi! Sự nghiệp của ông ta đến đây là dừng lại...
“Cô bé, bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa?”
Đúng lúc này, giọng nói ung dung của Trương Tự Trân lại vang lên lần nữa.