Ẩm!
Trương Tự Trân vừa dứt lời, Trần Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy dường như có một tia sấm sét bổ mạnh vào đầu mình.
Đơn thuốc?
Ông ta chỉ là bắt mạch thôi mà, sao có thể biết ngay được là không bốc thuốc theo đơn thuốc mà ông ta kê đơn?
Chẳng lẽ là đơn thuốc bị bác sĩ Lâm sửa lại có vấn đề?
Nghĩ đến khả năng này, Trần Tiêu Tiêu vô thức quay đầu nhìn về phía Lâm Đồng.
Giờ phút này, cô lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc nghỉ ngờ về vị bác sĩ nổi tiếng mà cô vẫn luôn tin tưởng kia.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Tiêu Tiêu, Lâm Đồng cũng cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng mà không phải đâu!
Ông ta chỉ thay đổi ba loại thuốc thôi, mà ba loại thuốc kia đều có dược tính tương tự ba loại thuốc gốc...
“Cô không bốc thuốc theo đơn thuốc hả?”
Ngay lúc Trần Tiêu Tiêu và Lâm Đồng đều đang có chút hoảng loạn, giọng nói của Hứa Phong chợt vang lên bên tai hai người.
Vì tin tưởng lòng trung thành của Trần Tiêu Tiêu đối với Đường Thi Linh, nên anh mới giao chuyện bốc thuốc cho Trần Tiêu Tiêu.
Chẳng lẽ là Trần Tiêu Tiêu không bốc thuốc dựa theo đơn thuốc?
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Phong, Trần Tiêu Tiêu có chút chột dạ.
Cô ngập ngừng nói: “Tôi đưa bác sĩ Lâm xem đơn thuốc, ông ta đổi ba loại thuốc”
Trần Tiêu Tiêu vừa dứt lời, trong đầu Hứa Phong chợt bùng nổ một cơn tức giận ngập trời.
Anh thật sự không ngờ Trần Tiêu Tiêu lại dám lấy cơ thể Đường Thi Linh ra chơi!
Có điều, so sánh với Trần Tiêu Tiêu, Lâm Đồng càng đáng giận hơn nữa.
“Lâm Đồng, ông dám sửa đơn thuốc của ông Trương?”
Hứa Phong nhìn về phía ông ta bằng ánh mắt như có thể giết người.
Đời trước, bởi vì y thuật của Lâm Đồng không giỏi, dẫn tới việc Đường Thi Linh lành thương rồi còn để lại di chứng.
Tới đời này, anh không ngờ tên lang băm kia vẫn có thể nhân lúc sơ hở nhúng tay vào!
Ánh mắt của Hứa Phong giống như là ánh mắt của một con thú rừng sắp phát điên, làm cho Lâm Đồng cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.
Có điều, ông ta liếc nhìn Trương Tự Trân một cái, cắn chặt răng nói: “Tôi chỉ là thay đổi ba loại thuốc có dược tính tương tự, Đường tổng hộc máu chẳng liên quan gì tôi cả, chắc chắn là đơn thuốc của ông già kia có vấn đề.”
Nói xong, Lâm Đồng đột nhiên chỉ vào Trương Tự Trân, lớn tiếng mắng: “Ông già kia, ông chính là một kẻ lừa đảo! Tôi và ông không oán không thù, sao ông lại muốn hại tôi vậy?”
Trương Tự Trân còn chưa nói gì thì tiểu đồ đệ Lâm Hiểu của ông đã cười lạnh, khinh thường nói: “Ông cũng là người học y, chẳng lẽ ông không biết có một số thuốc tuy rằng không khác nhiều về dược tính, nhưng nếu phối hợp với các loại thuốc khác thì sẽ cho ra dược tính khác nhau sao?”
“Ông vậy mà là bác sĩ trưởng khoa ngoại bệnh viện Giang Thành cơ đấy!”
“Đồ rác rưởi!"
Lâm Đồng cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Lâm Hiểu, trong lòng càng thêm giận dữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!