“Bác sĩ Lâm, bệnh của Đường tổng phải làm sao bây giờ?” Trần Tiêu Tiêu sốt ruột hỏi.
“Tôi sẽ sửa lại ba loại thuốc, đơn thuốc mới này có thể chữa khỏi bệnh của Đường tổng.”
Lâm Đồng vừa nói vừa cầm cây bút lấy ra từ trong túi áo, gạch bỏ ba loại thuốc, thêm vào vài loại thuốc khác.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh vững vàng của Lâm Đồng, Trần Tiêu Tiêu cảm thấy yên lòng hơn nhiều.
Sau đó, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
“May mà đưa cho bác sĩ Lâm xem lại, nếu không thì chắc là sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.”
May mà có bác sĩ Lâm ở đây, nếu không thì Đường tổng đã bị tên lang băm ăn mày do Hứa Phong tìm tới hại chết rồi!
Quả nhiên, Hứa Phong chính là một tên ngu ngốc được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Lâm Đồng thấy dáng vẻ may ra của Trần Tiêu Tiêu thì cười khẽ.
Ba loại thuốc mà ông ta đổi, người ngoài nghề nhìn thì thấy sửa rất nhiều, nhưng người trong nghề chỉ cần nhìn là biết ba loại thuốc đều có dược tính tương đương nhau.
Mặc dù hành vi này của ông ta có chút mạo hiểm, nhưng với kinh nghiệm của mình, ba loại thuốc mà ông ta thay đổi, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến đơn thuốc, vậy nên vấn đề không lớn.
Quan trọng nhất là bằng cách này, ông ta có thể dễ dàng bày ra giá trị của mình, đồng thời cho Trần Tiêu Tiêu thấy y thuật của ông ta cao hơn Trương Tự Trân rất nhiều.
Trên đường đưa Trương Tự Trân ra ngoài, Hứa Phong trò chuyện vài câu với Trương Tự Trân, Trương Tự Trân hơi do dự, rồi vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu Hứa, những lời cậu nói với tôi vào ngày hôm qua, thật sự là vì mơ một giấc mơ hả?”
Trương Tự Trân không hề nghi ngờ là Hứa Phong phóng hỏa. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì phòng sắc thuốc. không có cửa sau, nếu Hứa Phong muốn phóng hỏa thì chỉ có thể đi băng cửa trước.
Hơn nữa, đêm ấy Lâm Hiểu canh trong phòng sắc thuốc, Hứa Phong không thể nào lặng lẽ phóng hỏa được.
Vậy thì rốt cuộc làm sao mà Hứa Phong có thể biết được phòng khám bọn họ sẽ bị cháy?
Nói nằm mơ đấy hả, ông không tin đâu.
Hứa Phong cười nhạt: “Thật ra thì ông Trương cũng có thể cho rằng tôi có năng lực biết trước.”
“Biết trước?” Trương Tự Trân sửng sốt.
Trên đời này thật sự tồn tại loại năng lực mà khoa học không thể giải thích được hay sao?
Trương Tự Trân nghĩ mãi không ra, cũng biết Hứa Phong không muốn nhiều lời, nên läc lắc đầu rồi không hỏi thêm nữa.
Dù cho Hứa Phong làm thế nào để biết được thì Trương Tự Trân ông cũng đã nhớ kỹ ân tình này rồi.
“Nếu cậu Hứa rảnh thì có thể tới phòng khám chơi”
Hứa Phong cười cười, “Chắc chắn rồi!”
Sau khi đưa hai thầy trò Trương Tự Trân xong, Hứa Phong đang định quay về phòng bệnh thì sau lưng chợt truyền đến một tiếng gọi thanh thúy: “Anh Phong!”
Nghe có người gọi mình, Hứa Phong vô thức quay đầu lại.
Sau đó, một người đẹp mặc chiếc váy quây màu đỏ lệch vai nhào vào trong ngực anh.
“Anh Phong, không phải tối hôm trước anh nói sau khi về sẽ gọi điện thoại cho em sao?”
“Em đợi anh suốt một ngày một đêm luôn đấy! Em phải hỏi anh cả Hứa mới biết được anh đang ở đây.
“Anh Phong, anh ly hôn với cô Đường kia chưa? Rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa anh mới cưới người ta hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!