Hơn ba tháng đã trôi qua, Cảnh Điềm không biết mình đã trải qua giai đoạn khó khăn đó như thế nào. Chỉ có ngày qua ngày, mặt trời mọc phía Đông rồi lặn xuống Tây. Tất cả giống như một quy luật tự nhiên lặp đi lặp lại trong cuộc sống của cô.
Lựa chọn lần nữa lại là sự trốn tránh, trốn tránh sự thật, trốn tránh đau thương, tự tê liệt chính mình, vô hồn vô cảm! Nhưng đó có là cuộc sống? Sống như vậy liệu còn ý nghĩa?
Cảnh Điềm trốn chạy. Lạc Thiên truy đuổi. Anh đã quyết định chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Chỉ cần một lời nói của cô thì cuộc đời anh sẵn sàng kết thúc bất cứ lúc nào. Cô bảo anh đi hướng Đông anh không dám đi ngược lại. Dù cho.... cô muốn anh dành quãng đời còn lại trong tù!
Nhưng trước mắt anh phải tìm bằng được Cảnh Điềm và đưa cô trở về.
Thời gian trước Cảnh Điềm đột nhiên biến mất, cô không lời mà biệt khiến mọi người vô cùng lo lắng, tìm kiếm khắp nơi đến nay vẫn biệt vô âm tính.
______________
Chuyển đến một khung cảnh khác.
Ngôi làng nhỏ ngoại thành, hoàn cảnh sống không hẳn là quá tốt nhưng cũng gọi là xung túc. Người dân thân thiện, hiếu khách. Khắp nơi tràn ngập sắc hoa, cây lá xanh xum xuê, bao phủ cả một vùng quê. Một nơi như này quả thực rất hợp để con người thoát khỏi sự nhộn nhịp, căng thẳng nơi thành thị.
Phía xa, cô gái trong làn váy xanh nơ phất phơ theo cơn gió thoáng qua. Cô gái hoà mình vào thiên nhiên tươi đẹp, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng hơi nhô cao, ánh mắt trìu mến bên môi nở nụ cười dịu dàng.
Người con gái xinh đẹp thuần khiết đứng giữa rừng hoa tươi tắn đó chính là Cảnh Điềm.
Trải qua cuộc sống yên bình, tâm tình cô cũng đã dịu lại, tư tưởng cũng không căng thẳng như trước. Lúc này đây cô chỉ muốn cùng đứa con trong bụng sống cuộc sống tự do, trải nghiệm những gì vẫn còn dang dở.
Mọi người ở đây cũng rất tốt bụng, thấy cô là mẹ đơn thân nên ai cũng nhiệt tình giúp đỡ. Nếu muốn tìm một nơi yên bình mà sống thì đây là một lựa chọn không tồi.
"Tiểu Ân, ngoài này gió lớn, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe của hai mẹ con. Vào đây thôi!"
Người vừa nói là một người phụ nữ trung niên họ Thẩm. Bà không có con cái, trước giờ cô độc một mình nên từ khi cô đến đây sống, bà rất quý mến cô, còn chăm sóc rất chu đáo.
Cảnh Điềm biết ơn tấm lòng bà dành cho mình, cô thầm thề cả đời này sẽ không quên.
________________________
Lạc Thiên đầu bù tóc rối đã vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không biết cô sẽ trốn ở đâu. Anh bực tức dứt tóc.
Bỗng sắc vàng loé lên trong đầu anh. Đơ là một câu chuyện từ rất xưa, xưa đến nỗi thời gian đã làm cho kí ức mờ dần.
"Anh Thiên, giáng sinh năm nay, anh dẫn em đến cánh đồng hoa cải dầu được không anh?"
Cô nhóc nhỏ nũng nịu, đôi mắt tròn ngây thơ ngẩng đầu nhìn chàng trai cao hơn mình mấy cái đầu.
Anh trai lớn mỉm cười xòa đầu cô bé gật đầu đồng ý.
"Anh, móc tay, đóng dấu! Yeah! Hi hì..."
Cô bé vui mừng reo lên, vỗ tay.
Lời hứa đó vẫn là không thành. Vào mùa đông năm đó, chàng trai đã lãng quên và cùng cô bạn gái xinh đẹp cùng tuổi trải qua đêm giáng sinh.
Ngày đó, Cảnh Điềm nhỏ đã ngồi chờ ngoài cửa rất lâu nhưng anh không đến, cũng không gọi điện cho cô.
Cô bé cứ đợi mãi, đợi đến khi bàn tay lạnh giá, đôi chân tê cứng, ba mẹ cô bé mới trở về từ công ty, lúc đó Cảnh Điềm mới từ bỏ việc chờ đợi.
Hôm sau cô bé mới biết người mình chờ đợi lại đang vui vẻ ở bên bạn gái. Trái tim nhỏ bé khó tránh khỏi đau lòng.