Chương 6: Thờ ơ
Hà Tiểu Vy ngước mắt nhìn sang, thấy được một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, lúc này mới nhận ra đó chính là người phụ nữ bước xuống xe cùng với Lâm Hoàng Phong, hai mắt vô thúc rụt lại.
Bảo vệ lại nói: “Hôm nay cô gặp may đấy nhé, gặp được thư ký của tổng giám đốc Lâm của chúng tôi, không phải cô nói có chuyện quan trọng tìm tổng giám đốc Lâm sao, có chuyện gì cứ nói với thư ký Lê trước, cô ta và tổng giám đốc Lâm của chúng tôi có quan hệ không tầm thường đâu, có thể làm nửa cái bà chủ ở Lâm thị đấy!”
Làm nửa cái bà chủ ở Lâm thị?
Ồ, thì ra Lâm Hoàng Phong đã sớm tìm xong người thay thế cái danh “Mợ Lâm” này của cô rồi!
Trong lòng Hà Tiểu Vy chỉ cảm thấy châm chọc, trong chớp mắt có suy nghĩ quay đầu rời đi, nhưng vì giải quyết phiền phức của công ty, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới.
Lê Kiều Trinh từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái rồi quay đầu đi vào thang máy.
Hà Tiểu Vy không muốn tỏ vẻ yếu thế trước mặt cô ta, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ tự tin phóng khoáng đứng bên cạnh cô ta.
Lê Kiều Trinh liếc khóe mắt nhìn cô, sau đó giả vờ chỉnh tóc giơ tay lên, lộ ra chiếc nhẫn ở ngón vô danh trước mặt Hà Tiểu Vy.
Hà Tiểu Vy làm thiết kế trang sức, nhìn một cái liền phát hiện ra đó là nhãn đôi, bây giờ người phụ nữ này có một cái, cái còn lại chắc chẩn là Lâm Hoàng Phong đang đeo.
Không ngờ bọn họ tiến triển đến bước này rồi, vừa mới ly hôn cùng cô đã không kịp chờ đón tình yêu mới vào nhà sao?
Lâm Hoàng Phong, anh đúng là nhẫn tâm!
Hà Tiểu Vy cẵn răng cố nén đau lòng và cảm xúc muốn phát cuồng trong lòng, gục đầu xuống coi như không nhìn ra tâm tư của Lê Kiều Trinh.
Thật ra Lê Kiều Trinh cũng không biết thân phận thật của Hà Tiểu Vy, chỉ là tức giận hôm nay cô quyến rũ Lâm Hoàng Phong, cho nên mới có lòng biểu thị công khai chủ quyền trước mặt cô mà thôi Thấy cô thờ ơ, Lê Kiều Trinh cũng có chút không nhịn được.
“Cô Hà, tôi biết cô vì tin tức nên mới tới, có điều tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, bây giờ tổng giám đốc Lâm đang cực kỳ tức giận, chờ lát nữa anh phải cẩn thận, đừng để ăn trộm gà còn mất thêm nắm thóc.”
Hà Tiểu Vy nghe vậy thì cố ý nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi vẫn rất có tự tin với chính mình.
Lê Kiều Trinh quay đầu nhìn được gương mặt cô, sự ghen ghét xẹt qua đáy mắt.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, gương mặt trằng nõn như búp bê, nhìn ra là được nuông chiều từ bé, lông mi dài cong vút, đôi mắt như chứa một bức cảnh xuân bên trong, khiến người ta kìm lòng không đặng mà đắm chìm vào trong đó.
Khó trách quyến rũ được tổng giám đốc.
Lâm Nhưng có đẹp thì cũng để làm gì, tổng giám đốc Lâm ghét nhất là người có lòng riêng.
Giữa không gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại của Lê Kiều Trinh vang lên, cô ta nhìn thoáng qua điện báo, khóe môi nhất lên, nhanh chóng kết nối.
“Alo, tổng giám đốc Lâm, người ta còn ở trong thang máy… thật là, em lừa anh làm gì, em cũng rất muốn nhanh chóng về thân mật với tổng giám đốc Lâm một chút ấy chứ, có điều hôm nay sợ không được rồi, anh có chuyện phải làm, cái cô Hà kia tới đấy, vâng, người ta đương nhiên biết anh không muốn gặp, nhưng cũng không có cách nào…”
Giọng nói dịu dàng mềm mại của cô ta như cố ý tuyên bố mối quan hệ của mình và Lâm Hoàng Phong trước mặt Hà Tiểu Vy.
Hà Tiểu Vy nắm chặt tay, cơ thể căng cứng, đầu gần như vùi vào ngực.
“Được rồi, đừng nóng, người ta đồng ý với anh, chờ sau khi xong việc nhất định sẽ làm cho anh thoải mái, sẽ mặc cái váy ngủ viền ren lần trước anh mua cho em kia…”
Lê Kiều Trinh giả bộ thẹn thùng cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Hà Tiểu Vy, thấy cả người cô đều căng thẳng thì nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường “Cô Hà, cô không sao chứ, thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm!”
“Không có việc gì!”
Hà Tiểu Vy lắc đầu, không muốn nói chuyện với cô ta.
Nhưng Lê Kiều Trinh thì vẫn chưa xong.
“Ngại quá, vừa rối khiến cô chê cười rồi, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi cứ như mặc dù tôi với anh ấy là cấp trên cấp dưới, nhưng có thể nói là vừa gặp đã yêu, chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ kết hôn.”
Lê Kiều Trinh giả bộ làm mặt hạnh phúc, : “Cô Hà kết hôn chưa?”
Hà Tiểu Vy không đáp, chỉ cười trừ với cô ta.
Đúng lúc này thang máy ngừng, cô không khách sáo chút này đeo túi xách bước ra ngoài.
Lê Kiều Trinh thấy thái độ này của cô thì cực kỳ khó chịu, đang định làm khó cô một phen, ai người Hà Tiểu Vy lại trực tiếp vọt thẳng vào phòng của Lâm Hoàng Phong.
Thấy Lâm Hoàng Phong đang ngồi ở bàn làm việc, Hà Tiểu Vy nghiến răng bước nhanh tới.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi là Hà Tiểu Vy, nhân viên của tập đoàn Thành Công, là tôi tự tiện tham dự buổi trình diễn ra mắt sản phẩm mới của Lâm thị, lãnh đạo công ty của tôi trước đó không biết, mong tổng giám đốc Lâm giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Thành Công!”
Lâm Hoàng Phong thấy cô mang theo khí thế hung hăng như thế, không vui nhíu mày, sau đó cười mỉa mai.
“Cô Hà, xin lỗi cũng không phải nói như thế, một câu xin lỗi của cô chẳng lẽ có thể đền bù cho danh dự đã bị tốn thất của tôi hay sao? Biết cái này gián tiếp gây bao nhiêu ảnh hưởng xấu đối với tôi hay không?”
Hà Tiểu Vy không biết, cô cũng không muốn biết.
Trước đó lúc anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm, làm xăng làm bậy, một tuần có thể lên trang nhất của năm đầu báo, khi đó cũng đâu thấy anh tổn thất cái gì, bây giờ lại mang đến tổn thất rồi?
Hừ, cứ coi là thật đi thì hình như tổn thất của cô còn lớn hơn!
Anh có biết chính vì những chuyện tình qua đường của anh trước đó mà cô phải nhận bao nhiêu châm chọc và đả kích từ nhà họ Lâm không!
Anh không biết, bởi vì anh chưa từng quan tâm đến cô, người đàn ông như anh, trước giờ trong lòng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!
Hà Tiểu Vy nhìn Lâm Hoàng Phong mặt dày không biết xấu hổ trước mặt, thật muốn quay đầu rời đi, nhưng cô không thể làm thế, nếu không thì Thành Công sẽ hoàn toàn không cứu nổi!
Cô nghiến răng, hít một hơi thật sâu, ép buộc mình phải thật tỉnh táo.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi biết lần này đã tạo thêm cho anh phiền phức, nhưng chuyện tin tức kia tôi có thể giải thích, đó thực sự là ngoài ý muốn, chỉ cần anh có thể giơ cao đánh khẽ tha cho Thành Công, cho dù anh bảo tôi làm gì cũng được!”
“Thật sao?”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày cười, cũng không biết đang nghĩ đến chủ ý xấu xa gì, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
“Chỉ cần tôi buông tha cho Thành Công, cô làm gì cũng được à? Nói lời giữ lời chứ?”
Hà Tiểu Vy nhìn khóe miệng cười xấu xa của anh, không hiểu sao trong lòng thấy hoảng.
Cô thật ra không hiểu rõ Lâm Hoàng Phong, nhưng cô biết, mỗi khi Lâm Hoàng Phong lộ ra nụ cười thế này với một người, thì mang nghĩ người đó gặp xui xẻo.
Có điều, đã đi đến bước này rồi, cô không còn đường quay đầu.
Nghĩ vậy, hai tay cô näm chặt, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức gật đầu.
“Tôi nói lời giữ lời, tuyệt đối không hai lòng!”
Lâm Hoàng Phong thấy thế thì cười có chút đắc ý.
“Được, chỉ mong đến lúc đó cô Hà không khiến tôi thất vọng.”
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác ra ngoài, Hà Tiểu Vy đành phải nhận lệnh đuổi theo Đến bên phòng làm việc, Lê Kiều Trinh thẹn thùng khoác lấy cánh tay Lâm Hoàng Phong “Tổng giám đốc Lâm.
Lâm Hoàng Phong cũng không kiêng dè, cứ thế mà ôm eo Lê Kiều Trinh ngay trước mặt Hà Tiểu Vy tiến vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!