Chương 4: Chuyện tình gió trăng
Khi cô ta xuống quán cà phê dưới lầu, bên trong chỉ có một vị khách, hẳn là phóng viên đã hẹn cô ta ra.
Lê Kiều Trinh nghiêm mặt nhìn về phía anh ta.
“Trong tay anh rốt cuộc có vật gì?”
Đối phương mỉm môi cười một tiếng, không chút hoang mang lấy một bức ảnh chụp trong túi ra.
Đó là ảnh một nam một nữ thân mật ôm nhau ở cửa nhà vệ sinh, nhìn bối cảnh thì là trong phòng vệ sinh của buổi họp báo hôm nay. Dường như người phụ nữ kia bị kinh hãi, cả người ghé vào trong ngực người đàn ông, người đàn ông thì thân mật ôm eo cô.
Về phần gương mặt của người đàn ông này, chính là Lâm Hoàng Phong.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh này, con ngươi của Lê Kiều Trinh như co lại, đôi môi đỏ nháy mặt mím chặt.
Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu tổng giám đốc Lâm lạ ở chỗ nào, thì ra cô ta đoán không sai, anh thực sự coi trọng người phụ nữ khá!
c Lê Kiều Trinh cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, nhưng phóng viên vẫn nhìn ra điều không thích hợp.
Có điều anh ta không biết Lê Kiều Trinh là ghen, còn tưởng cô ta tức giận vì tổng giám đốc Lâm bị người ta chụp ảnh lại.
Có điều càng tức càng tốt, như vậy nói rõ tổng giám đốc Lâm cực kỳ để ý mấy chuyện này.
Xem ra quyết định này của anh ta là chính xác, Lâm thị bây giờ tuyệt đối không hi vọng tấm hình này truyền lên internet, đã không hi vọng, vậy thì nhất định phải đòi giá cao để mua đứt tầm hình này.
Nghĩ đến đây, tên phóng viên liền nở nụ cười xấu xa.
“Cô Lê, tôi nghe nói gia phong của tổng giám đốc Lâm cực kỳ nghiêm, bởi vì lúc trước thường xuyên có tin tức lăng nhăng ở bên ngoài, đã chọc cho chủ tịch Lâm cực kỳ tức giận, tôi nghĩ tấm hình này, tổng giám đốc Lâm hẳn là không muốn nó xuất hiện trên báo chí đâu nhỉ?”
Lê Kiều Trinh nghe ra ý tứ của anh ta, nhướn mày, có hơi khinh thường hừ một tiếng.
“Chỉ là một tấm ảnh thôi, có thể nói được cái gì, đám phóng viên các người chẳng có bản lĩnh gì, chỉ cắt chữ lấy nghĩa là giỏi! Bây giờ còn dám cầm một tấm ảnh chụp để uy hiếp tổng giám đốc Lâm chúng tôi à, tôi thấy anh là chán sống rồi?”
Phóng viên thấy cô ta mạnh miệng liền cười ha ha nói: “Cô Lê, tấm hình này là hàng thật giá thật đấy, chưa từng bị ai động tay động chân, nếu không phải lúc đó tôi ở phòng vệ sinh kịp thời chụp lai, sao có thể thấy được một mặt thương hoa tiếc ngọc của tổng giám đốc Lâm như thế chứ!”
Lê Kiều Trinh nghe xong thì không nhịn được muốn quát to.
Người phụ nữ này là ai, vì sao cô ta chưa từng nhìn thấy.
Khách quý hôm nay tham dự họp báo.
ngoại trừ viên chức hợp tác, còn lại thì là phóng viên.
Cô ta đều quen biết với các viên chức hợp tác, căn bản không nhớ có người này, chẳng lẽ đây là phóng viên?
Nghĩ vậy, ánh mắt Lê Kiều Trinh lập tức trở nên thâm sâu khó dò.
Người hẹn cô ta ra còn đưa tới một bức ảnh chụp trùng hợp thế này, chẳng lẽ bọn họ đã sớm có chuẩn bị?
“Nói đi, rốt cuộc các người có mục đích gì, có biết tổng giám đốc Lâm của chúng tôi mỗi tháng đều phải xử lý bao nhiêu vụ kiện và loại chuyện thế này không? Các người tưởng rằng chỉ dựa vào một tấm hình là có thể uy hiếp được tổng giám đốc Lâm của chúng tôi à?”
Phóng viên nghe cô ta nhắc tới “các.
người” thì mơ hồ thấy lạ, qua mấy giây cuối cùng mới hiểu rõ ràng.
“Cô Lê, chẳng lẽ cô cho rằng tôi và người phụ nữ trong tấm hình là đồng bọn à? Đúng.
à nụ tôi có thể thề trước mặt cô là tôi không biết cô gái này, tôi chỉ tình cờ chụp.
được tấm hình này mà thôi.”
Lê Kiều Trinh nghe vậy thì cười mỉa mai, vốn cũng không tin tưởng anh ta.
“Tôi đâu phải trẻ con lên ba, xưa này đều không tin cái gì mà tình cờ, nếu anh nói không có quan hệ, vậy chờ tôi đưa ảnh chụp này tới trước mặt tổng giám đốc Lâm, anh ấy sẽ tự điều tra rõ ràng.
Phóng viên thấy cô ta không theo lẽ thường mà ra chiêu, lập tức gấp gáp.
“Cô Lê, tôi nói thật mà, cô gái này không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả, cô ta là cấp dưới của tổng giám đốc Trần bên tập đoàn Thành Công, tấm hình này tôi chỉ muốn mấy người dùng tiền mua đứt thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng rất kiêng kị tin tức trăng hoa của tổng giám đốc Lâm ở bên ngoài, ai ngờ được cô lại hiểu lâm thế này chứ?”
Lê Kiều Trinh nghe vậy thì khựng lại: ‘Anh vừa nói cô gái này là cấp dưới của Trần Minh Tâm, chuyện này là thật à?”
Phóng viên trịnh trọng gật đầu.
“Đương nhiên là thật! Chúng tôi làm nghề này nhất định đã phải điều tra rõ ràng giới hạn của hai bên rồi mới hành động, nếu không thì sao lấy được tiền chứ?
Lê Kiều Trinh nghe anh ta thề thốt như vậy thì gương mặt dần lạnh đi.
Nếu cô gái này là cấp dưới của Trần Minh Tâm, vậy chuyện này liền phiền phức.
rồi, không vì sao cả, chỉ vì cô ta cũng từng là thư ký của Trần Minh Tâm, nhưng về sau bị Lâm Hoàng Phong hấp dẫn, thế là phản bội Trần Minh Tâm đi tới bên người của Lâm Hoàng Phong.
Hôm nay Trần Minh Tâm làm ra chuyện này, hiển nhiên là đã sớm lên kế hoạch xong, anh ta muốn dùng cô gái này để quyến rũ tổng giám đốc Lâm, một khi mưu kế thành công, chỉ sợ bước kế tiếp sẽ làm cho cô gái này tới Lâm thị làm việc.
Đến lúc đó, bên cạnh tổng giám đốc Lâm sẽ không còn đất cho cô ta dung thân, Trần Minh Tâm rõ ràng đang trả thù cô ta.
Thứ hai, cô gái này coi như nội gián đi vào Lâm thị, còn có thể giúp Trần Minh Tâm dò xét không ít bí mật công ty, đúng chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lúc ở văn phòng của tổng giám đốc Lâm, nhìn trạng thái của anh, xem ra anh đã bắt đầu để ý đối với cô gái này, nói cách khác, Trần Minh Tâm đã thành công bước.
đầu rồi!
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Trần Minh Tâm đạt được! Phàm là phụ nữ có ý đồ tiếp cận tổng giám đốc Lâm, cô ta sẽ không bao giờ cho bọn họ được sống tốt.
Gương mặt Lê Kiều Trinh trở nên dữ tợn, một kế hoạch hoàn hảo dần dần được hình thành trong đầu cô ta.
Một giây sau, chỉ thấy cô ta nhìn về phía người phóng viên kia, trên khóe môi nở nụ cười lạnh.
“Anh muốn Lâm thị chúng tôi dùng tiền mua đứt bức ảnh này à? Đáng tiếc phải làm anh thất vọng rồi, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi trước giờ không thích hoang phí với loại chuyện này, có điều anh cũng có thể tung tấm ảnh chụp này ra ngoài, tôi cũng có thể cho anh một khoản tiền.”
Tên phóng viên trợn tròn mắt, nhất thời không rõ ý tứ của cô ta.
“Cô Lê, cô, cô có thể nói rõ hơn một chút không?”
Lê Kiều Trinh cau mày không vui nói: “Tôi cho anh mười lăm triệu, anh đăng tấm hình này lên mạng, tùy anh nói sao thì nói, tóm lại trước chạng vạng tối, tôi muốn nhìn thấy tấm hình này tạo ra sóng gió dư luận trên mạng.
còn có một điểm, anh nhất định phải nói rõ thân phận của cô ta ở Thành Công.”
Phóng viên nghe cô ta nói vậy, trong lòng ngược lại không bình tĩnh nổi.
“Cô Lê, cô, cô nghiêm túc chứ?”
Chuyện này rốt cuộc là sao, thư ký của tổng giám đốc Lâm không dẹp yên chuyện này, còn muốn làm lớn, nghĩ cái gì vậy không biết?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!