Chương 3: Không có ý tốt
Hà Tiểu Vy nghe anh tra hỏi, trái tim gần như nảy lên cổ họng.
Cô tên là gì?
Kết hôn ba năm, Lâm Hoàng Phong coi cô như rác rưởi mà chán ghét, vứt bỏ, thậm chí chỉ cần gọi tên cô cũng cảm thấy buồn nôn, không ngờ hôm nay lại chủ động hỏi cô tên gì, đúng là mỉa mai.
Hà Tiểu Vy dường như tự giễu mà cười một tiếng, đang định đáp lời, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của bạn mình.
“Tiểu Vy, không phải nói không đợi tớ sao, thế nào mà vẫn còn ở đây?”
Cô thấy bạn mình ra, giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng kéo cánh tay của cô ấy, sau đó nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
“Tổng giám đốc Lâm, bạn của tôi ra rồi, chúng tôi còn phải đi chụp anh, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.
Nói xong, cô liền dắt tay bạn, gần như: chạy trối chết đi.
Lâm Hoàng Phong quay đầu nhìn bóng lưng của cô một hồi, trong lòng cảm thấy thú vị Phụ nữ dám đối xử với anh như vậy, cô vẫn là người đầu tiên.
Anh ngược lại muốn xem xem, cô thật sự không thích anh, hay là cố ý chơi trò lạt mềm.
buộc chặt trước mặt anh Hà Tiểu Vy trở lại hội trường, trái tim vẫn chưa hết hoảng hốt ngồi lại trên ghế, cho dù Lâm Hoàng Phong không có ở chỗ này nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không ngăn được sợ hãi.
Bạn thì không ngừng tra hỏi xem rốt cuộc là ban nấy xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại đụng phải Lâm Hoàng Phong, nhưng cô làm sao nói được, sớm biết nghiệt duyên giữa hay người chưa cạn, hôm nay cô thực sự đã không tới đây.
Nghĩ vậy, Hà Tiểu Vy càng không chờ đợi được nữa, buổi trình diễn chưa kết thúc đã vội vàng rời đi.
Lâm Hoàng Phong trở lại hội trường, tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp kia ở khắp nơi, nhưng làm sao còn tìm được người nữa.
Nghĩ đến, vẫn là bảo trợ lý tìm trong danh sách phóng viên mời tới cho mình.
Anh nhớ rõ bạn của cô gái kia gọi cô ấy là “Tiểu Vy”, có điều, tìm một lượt trong danh sách thì không có cái tên này, chẳng lẽ cô vốn không được mời?
Nghĩ vậy, Lâm Hoàng Phong lạnh giọng nói với trợ lý: “Tra cho tôi, trong vòng một ngày, tôi phải có được tất cả tin tức của cô gái này!”
“Vâng!”
Trợ lý không dám chậm trễ chút nào, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Nào ngờ vừa tới thang máy liền dụng phải một cô gái da trắng xinh đẹp mặc váy.
đỏ ở đối diện.
Vừa nhìn thấy cô ta, anh ta không tự chủ được lại nhớ tới cái ngày mình đứng ở cửa phòng tổng giám đốc đưa đơn ly hôn, nghe được giọng nói mềm mại dịu dàng kia, vành tai nháy mắt đỏ lên.
“Thư, thư ký Lê”
Lê Kiều Trinh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh ta, đưa tay lên mơn trớn một bên tóc mai, khóe miệng cười ngọt ngào.
“Trợ lý Thuần, nhìn vẻ mặt vội vàng của anh kìa, có phải tổng giám đốc Lâm lại bắt anh đi làm việc gì phiền phức không? Nếu có khó xử trong lòng, tôi có thể giúp anh một tay đấy.”
Trợ lý Thuần nào dám nhờ cô ta giúp đỡ, mặc dù người phụ nữ này là thư ký của tổng giám đốc Lâm, nhưng người trong công ty ai mà không biết cô ta được tổng giám đốc Lâm vô cùng sủng ái, cũng gần như được nửa cái danh bà chủ của Lâm thị rồi. Anh ta cũng không điên mà đi nhờ cô ta làm giúp chuyện gì “Không cần, không cần, tổng giám đốc.
Lâm chỉ bảo tôi đi điều tra một người thôi, không phải chuyện phiền toái gì”
Lê Kiều Trinh nghe vậy thì nhíu mày: “Người nào, nam hay nữ?”
Trợ lý Thuần không muốn nhiều lời với cô ta, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của tổng giám đốc Lâm, cô ta dù có được sủng cũng không quản được đến việc này.
“Chỉ là một người râu ria thôi, tôi đi trước, thư ký Lê cứ tự nhiên.”
Dút lời, trợ lý Thuần liền đi vào thang máy.
Lê Kiều Trinh như đang suy nghĩ gì đó, nhìn chãm chảm vào cửa thang máy một lát, chợt quay người đi vào văn phòng của Lâm Hoàng Phong, thấy người đàn ông kia khí thế ung dung ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, khóe miệng cô ta không tự giác nhếch lên một nụ cười.
Cô ta uốn éo cái eo thon đi tới trước mặt anh, không coi ai ra gì ngồi lên đùi anh, ngón tay xinh đẹp chậm rãi xoa lên bộ ngực của anh, vô cùng mập mờ trêu đùa, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của anh ra.
“Tổng giám đốc Lâm, không phải nói sau khi buổi trình diễn kết thúc thì đến với người ta sao, thế nào mà đi lên rồi cũng không gọi người ta lên…”
Lâm Hoàng Phong ngửi mùi thơm trên người cô ta, chẳng hiểu sao lại nhớ tới người phụ nữ đụng phải mình kia Mùi hương trên người cô rất tươi mát, cực kỳ dễ chịu chứ không nồng đậm như trên người Lê Kiều Trinh.
Vừa so sánh, Lâm Hoàng Phong liền không có tâm trạng đụng vào Lê Kiều Trinh, thậm chí không có hứng làm chuyện đó.
Nói ra thì không biết lạ ở đâu, nhưng trong lòng anh không hiểu sao bực bội, giống như ăn nhiều sơn hào hải vị quá, đột nị nhìn một bàn đầy lại sinh ra vẻ chán ngấy, khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Thấy Lê Kiều Trinh cởi hết nút áo sơ mi của mình, anh nhíu mày, đột nhiên đẩy cô ta ra.
“Anh còn làm việc, đừng nghịch loạn.
Lần đầu tiên Lê Kiều Trinh bị anh từ chối, trước kia anh chưa từng làm vậy!
Cô ta là thư ký của anh, trong tay anh rốt cuộc có bao nhiêu việc, chẳng lẽ cô ta còn không biết?
Nhưng lúc này đối mặt với sự ôm ấp yêu thương của cô ta, anh thế mà lại mất đi hòa hứng, đây là điều trước kia chưa từng xảy ra Từ lúc bắt đầu cô ta cũng biết, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, cô ta không ngại sự †ồn tại của những người phụ nữ đó, vì cô ta biết cuối cùng cũng có một ngày cô ta nhất định sẽ trở thành người duy nhất trong lòng anh.
Cô ta vốn nghĩ, nhân lúc anh vẫn còn thấy mình mới mẻ, nhất định phải tranh thủ thời cơ thượng vị thành công, nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ tới, anh lại nhanh chóng ngán cô ta như vậy!
Không, chuyện này không thể xảy ra được, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ral ‘Vành mắt Lê Kiều Trinh đỏ lên, nước mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.
“Tổng giám đốc Lâm, thật sự xin lỗi, có phải em làm gì sai khiến cho anh không vui rồi không? Em không nên trong khi anh đang làm việc mà đến quấy rầy anh, nhưng chỉ là em nhớ anh thôi…
Lâm Hoàng Phong không chịu được khi thấy phụ nữ khóc, anh vừa cảm thán, vừa đưa tay xoa đi nước mắt trên mặt Lê Kiều Trinh, tốt tính dỗ vài câu.
“Đồ ngốc, không phải anh giận em, chỉ là thực sự có việc bận, em ngoan đi, chờ tối nay tan làm anh dẫn em đi ăn đồ Pháp!”
Lê Kiều Trinh là một người phụ nữ thông minh, rất biết điều, đây cũng chính là lý do vì sao cô ta có thể ở bên cạnh Lâm Hoàng Phong lâu như vậy.
Lâm Hoàng Phong là kẻ kiêu ngạo, sự kiên nhẫn đối với phụ nữ cũng có hạn, nếu như một người đàn ông cứ khóc lóc om sòm, làm loạn không ngừng trước mặt anh, sẽ chỉ càng làm cho anh thêm phiền chán.
Cho nên cô ta trước giờ đều không làm loại chuyện đó, mọi thứ đều thuận theo tâm trạng của anh mà làm, để chính mình có thể trở thành người cười đến cuối cùng.
Cô ta ra vẻ vui mừng ôm lấy cổ Lâm Hoàng Phong, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lâm nói là phải giữ lời đấy, nếu như thất hẹn, tối nay nhất định anh phải chịu phạt!”
Lâm Hoàng Phong bị cô ta lấy lòng, xì khẽ một tiếng rồi sờ soạng trên lưng cô ta vài cái.
“Cục cưng, bây giờ còn học được cách đe dọa anh à, anh cũng thật muốn xem đến lúc đó ai phải chịu!”
Lê Kiều Trinh giả bộ bị anh hù dọa, vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.
“Tổng giám đốc Lâm xấu quá, người ta chỉ muốn đùa với anh thôi mà, dù sao Tổng giám đốc Lâm làm cho xong việc của anh đi, tối nay chúng ta còn nhiều, rất nhiều thời gian nữa!”
Cô ta nói xong liền chạy, thủ đoạn vừa đủ.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày nhìn bóng lưng của cô ta, nheo mắt lại, xấu xa cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!