Chương 642:
Cháu, cháu không dùng biện pháp gì, nói không chừng trong bụng Hiểu Nhã đã có em bé rồi đó. Tùng Quân, ngày mai cháu hãy đưa Hiểu Nhã trở về nhà họ Hoắc sống đi. Nếu sau này thực sự có thì hai đứa lập tức kết hôn, không thể để đứa bé không có hộ khẩu được…”
Hoäc Tùng Quân nghe xong thì sắc mặt chợt trở nên xám xịt.
Ông nội đúng là nghe gió thành mưa, mọi chuyện đã đi đến đâu đâu, sao ông nội lại suy nghĩ xa vậy chứ?
Anh bất lực nói: “Ông nội, tối qua cháu đã làm tốt các biện pháp, nhưng cháu đã chuẩn bị ít hơn, không có hàng tồn kho.Trong khoảng thời gian này, Hiểu Nhã còn có việc phải làm, không thích hợp để mang thai”
Cô sẽ phải tham dự Tuần lễ thời trang Paris trong nhiều tháng. Hơn nữa, đây còn là chuyến đi mà cô đã mong chờ từ lâu. Điều này rất quan trọng đối với cuộc sống và sự nghiệp của cô.
Hoäc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã, cho nên anh cũng không có ý định can thiệp vào công việc của cô, anh chỉ muốn cô làm những chuyện mình thích, cả đời đều hạnh phúc vui vẻ là được.
Không thể bởi vì những chuyện như mang thai mà ép cô phải từ bỏ lý tưởng của mình và bỏ lỡ cơ hội lần này được.
Quan trọng hơn là, lúc trước anh đã không cho Hiểu Nhã một lễ cưới hoành tráng, lần này anh muốn những cái trước đây đã bỏ sót thì phải bổ sung cho bằng hết. Nếu cô mang thai, vậy thì sẽ có một số chuyện bị ảnh hưởng.
Ông nội Hoäc nghe xong lời này, tuy rằng ông nội cũng cảm thấy thất vọng, nhưng ông nội cũng cảm thấy rất hài lòng với Lạc Hiểu Nhã. Cho nên ông nội cũng thật lòng mà suy nghĩ cho cô và đồng ý với cách nói của Hoắc Tùng Quân.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa cháu trai và cháu dâu của mình đang ở xa, giọng nói của ông nội cũng có phần uể oải.
“Được rồi, ông sẽ bảo chú Lưu mang đồ sang cho cháu.
Sau này, nếu hàng tồn kho không đủ, cháu cứ lập tức đến tìm chú Lưu là được.”
Lúc này, chú Lưu đang đi theo phía sau ông nội với sắc mặt vừa phức tạp lại có chút quái dị.
Nhiệm vụ của ông ấy là chăm sóc ông nội và bảo vệ an nguy của ông nội. Nhưng sao từ miệng ông nội, ông ấy lại trở thành nhân viên phân phối rồi?
Nhưng mà ai bảo ông nội Hoắc là ông chủ của ông ấy cơ chứ. Mà ông ấy cũng là người nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên từ bé, khó khăn lắm anh mới thích một người phụ nữ… Vậy thì nếu đã là nhân viên nhân phối thì cứ là nhân viên phân phối đi.
Tuy nhiên, sau này sau khi cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ được sinh ra, không nên nói cho bọn họ biết những chuyện này thì tốt hơn.
Nếu không bọn chúng sẽ biết rằng nếu như không phải ông ấy đưa mấy thứ này đến thì bọn chúng có thể đi tới nhà họ Hoắc từ trước đó rồi.
Hoắc Tùng Quân làm xong bữa sáng thì chú Lưu cũng đưa đồ đạc đến.
Ông ấy chỉ huy mấy người làm đem mười cái thùng đã được đóng gói kín vào phòng khách của nhà họ Lạc. Sau đó khuôn mặt già nua của ông ấy chợt đỏ bừng, ông ấy dùng ánh mắt u oán mà nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân.
“Cậu chủ, đồ đạc đã ở chỗ này hết rồi, cậu ký nhận đi”
Hoắc Tùng Quân cũng không nghĩ tới thao tác của ông nội lại nhanh như vậy, chắc là ông nội đã chuẩn bị xong từ trước đó rồi.
Anh nghe thấy tiếng động trong phòng tắm truyền đến, vội vàng đưa chú Lưu ra ngoài.
Lạc Hiểu Nhã lau tóc, cả người sảng khoái từ trong phòng tắm đi ra. Cô còn dùng giọng nói giòn tan ngọt ngào gọi tên Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, em vừa nghe thấy anh nói chuyện người khác, là ai vậy… Mau qua đây đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!