Chương 578:
Trong nháy mắt, hai người như đối mặt với quân địch mạnh, cả quá trình đều theo sát An Bích Hà.
Sau khi quay về đồn, lập tức báo cáo chuyện An Vu Khang bỏ trốn, sau đó cho người phụ trách án này thẩm tra xử lý An Bích Hà.
An Bích Hà bị đưa vào phòng thẩm vấn, nơi này không hề có ánh mặt trời, rõ ràng là trời sáng nhưng bên trong vô cùng tối tăm, cô mặc áo khoác hơi mỏng, trong xương cốt đều lạnh run.
“Anh cảnh sát, có gì thì anh cứ việc hỏi, chắc chắn tôi sẽ biết gì nói nói hết không che giấu gì”
Nhìn vị cảnh sát trước mặt, An Bích Hà lập tức nói, cô ta vô cùng biết điều, cố gảng giả vờ bày ra vẻ chân thành trung thực.
Cảnh sát nhíu mày hỏi: “Đây là di thư của Lý Hiên Nam, anh ta đã khai báo toàn bộ quá trình An Vu Khang mua chuộc anh ta hãm hại Lạc Quang Nhật, ở đây còn có ghi âm giao dịch, trước hết cô nghe một chút đi”
Nói xong, vị cảnh sát này trực tiếp mở file ghi âm.
Ghi âm vừa phát lên, chân mày An Bích Hà giật giật, đây đúng là giọng nói của bố, chắc.
người có giọng hơi khàn là vị pháp y Lý Hiên Nam năm đó.
An Bích Hà càng nghe càng trợn tròn mắt, có thể là do cần pháp y che dấu nên gân như An Vụ Khang đã nói hết toàn bộ những việc mà ông ta đã làm, để sau đó pháp y dễ dàng làm giả một kết luận.
Lời nói vô cùng tỉ mỉ, ngay cả chối cãi cũng không còn đường để mà chối cãi.
Trong lòng An Bích Hà bồn chồn, khó.
trách An Vu Khang lại bỏ trốn, có phần chứng cứ này, chắc chẳn ông †a sẽ bị phán án vài chục năm.
Tình tiết quá mức ác liệt.
Sau khi nghe hết bản ghi âm, An Bích Hà vội vàng bày ra dáng vẻ hoảng hốt, ngạc nhiên nói: “Sao lại như thế được, từ trước tới giờ tôi đều không biết là năm đó bố tôi lại làm ra chuyện này!”
“Cô không biết ư?” Ánh mắt sắc bén của cảnh sát nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô là con gái duy nhất của ông ta, cô thật sự không hề biết gì về chuyện này sao?”
An Bích Hà nhíu mày nhìn cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết gì cả, năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, tôi thành người thực vật và hôn mê ba năm, một năm trước mới tỉnh lại, đương nhiên tôi không biết chuyện này. Bây giờ vẫn còn bản ghi chép về việc näm viện của tôi ở bệnh viện. Nếu các anh không tin, có thể đi điều tra, thật sự tôi không hề nói dối nửa Ì Gô ta chỉ còn thiếu chưa viết hai chữ “vô tội” lên mặt.
Trên mặt An Bích Hà lộ ra vẻ buồn bã và đau đớn: “Nếu như tôi biết bố tôi đã vì tôi, vì công ty mà làm ra chuyện thế này thì cho dù có chết, tôi cũng không bằng lòng, rõ ràng là sai lâm của tôi, hậu quả lại do bố tôi gánh vác”
Cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều đầy vẻ nghiêm trọng: “Cô thừa nhận lúc ấy là bản thân mình say rượu lái xe đúng không?”
An Bích Hà sửng sốt một chút, siết chặt nằm tay: “Không phải”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!