Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (FULL)

Chương 539:

 

Trong lúc ấy, người làm nhà họ Ngô đã xử lý xong thủ tục xuất viện, chuẩn bị đón Ngô Thành Nam về nhà dưỡng thương, lúc đi qua An Bích Hà, Ngô Thành Nam xem cô ta như không khí, lướt qua và không nhìn lấy một lần.

 

An Bích Hà nhìn thấy Ngô Thành Nam như vậy thì biết rằng anh ta nổi giận vì sự lưỡng lự của cô ta khi nấy, vội vàng chạy theo nhìn anh hành Nam, anh hiểu lầm rồi, em yêu anh, cho dù anh có trở nên như thế nào đi nữa em vẫn yêu anh, anh đừng giận em…”

 

Nhưng còn chưa kịp đến gần Ngô Thành Nam thì cô ta đã bị chặn lại, Ngô Thành Nam không thèm nhìn cô ta mà cứ thế rời đi Hành động vừa rồi của An Bích Hà gây ra tiếng động rất lớn, rất nhiều người tụ tập lại xem, nhưng ánh mắt của cô ta chỉ dán chặt vào bóng lưng của Ngô Thành Nam, nét mặt tràn đầy sự thất vọng.

 

Khi nãy tại sao cô ta lại có thể vì một câu nói của Ngô Thành Nam mà do dự kia chứ, lỡ như anh ta muốn thăm dò cô thì sao?

 

An Bích Hà cứ nghĩ đến việc hiện tại tất cả những người mà bọn họ quen biết đều tránh né nhà họ An thì cô lại cảm thấy đau khổ, bất lực. Cho dù Ngô Thành Nam có trở thành kẻ tàn phế thì anh ta vấn là đứa cháu trai duy nhất của ông cụ Ngô, sau lưng vẫn có nhà họ Ngô chống lưng.

 

Cô ta phải nghĩ cách bù đắp, nghĩ cách để khiến cho thái độ Ngô Thành Nam đối với cô ta trở lại như trước kia Ngô Thành Nam về nhà chưa được bao  lâu thì nhìn thấy ông cụ Ngô chống gậy đi đến phòng anh ta.

 

Anh ta nở một nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Ông nội”

 

Ông cụ ừ một tiếng rồi ngồi bên giường anh ta, hỏi: “Không phải bác sĩ nói vết thương của cháu cần phải quan sát thêm sao? Tại sao lại không ở bệnh viện dưỡng thương?”

 

Ngô Thành Nam cúi đầu, ánh mắt ảm đạm: “Ở bệnh viện có quá nhiều người, cháu lo có người dị nghị làm ông mất mặt”

 

Ông cụ nghe xong tức giận đến tái mét mặt mày: “Để ông xem ai dám dị nghị sau lưng cháu, có uất ức gì thì cứ nói với ông, đừng giấu trong lòng, ông nội thay cháu trút giận”

 

Ngô Thành Nam thấy ông nội vẫn yêu thương mình như trước kia, trong lòng cũng an tâm, liền đổi chủ đề: “Ông nội, ông vừa trở về từ nhà họ Hoắc sao? Bọn họ có làm khó ông không?”

 

Anh ta nóng lòng muốn biết, bản thân hi sinh một chiếc chân liệu có mang lại kết quả mà anh ta mong muốn.

 

Ông cụ vỗ vỗ vào cánh tay anh ta, giọng nói trầm thấp: “Nhà họ Hoặc không làm khó gì ông cả. Cháu hãy ở lại thành phố An Lạc dưỡng thương cho tốt, thành phố nhắc đến trước đây không thích hợp để điều trị vết thương của cháu..”

 

Ngô Thành Nam nghe thấy những lời này, sắc mặt cũng thoải thái hơn.

 

Cũng may chiếc chân mà bản thân phải hi sinh cũng có chút tác dụng, chỉ cần có thể ở lại thành phố An Lạc, anh ta nhất định sẽ nằm bắt và lợi dụng tình thương mà ông cụ dành cho anh ta để đạt được nhiều lợi ích hơn.

 

Kết quả là niềm vui trong lòng còn chưa kịp trào dâng thì đã nghe ông cụ tiếp tục nói: “Vừa hay hai năm này cháu có thể dùng để dưỡng thương, nhà chúng ta ở ngoại ô thành phố An Lạc có một căn biệt thự vô cùng thích hợp để cháu trị thương, xung quanh non nước hữu tình, cảnh vật hấp dẫn, chất lượng không khí cũng tốt..”

 

“Không, ông nội..” Ngô Thành Nam vội vàng ngắt lời ông cụ, phải dùng rất nhiều nỗ lực mới có thể không đế lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

 

“Nhà họ Hoắc không phải đã cho phép cháu ở lại thành phố An Lạc rồi sao? Vết thương của cháu sẽ khỏi nhanh thôi, đến lúc đó cháu có thể quay lại công ty giúp ông, không cần phải đến biệt thự ở ngoại ô dưỡng thương”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!