“Hiểu Nhã, con”
Bà ta còn chưa nói xong, Lạc Hiểu Nhã đã vội hỏi: “Tôi có phải là con gái ruột của bố mẹ không?”
Bà cụ Lạc bị câu hỏi của Lạc Hiểu Nhã dọa giật mình, lúc sau bà ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Ai nói cho con chuyện này?”.
Tâm trạng của Lạc Hiểu Nhã cũng vì câu hỏi của bà cụ Lạc mà trở nên vô cùng ảm đạm, dù bà cụ không trả lời trực tiếp nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh một sự thật cô không phải là con gái ruột của bố mẹ.
“Có phải mấy người Lạc Quang nói không?” Bà cụ Lạc thở dài: “Không ngờ lúc này bọn họ lại nói ra chuyện này?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Hiểu Nhã sốt ruột hỏi. Sống cùng bố mẹ mấy chục năm trời, cô chưa bao từng gặp phải chuyện gì khiến cô nghi ngờ mình không phải là con ruột của bố mę.
Bà cụ Lạc nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Chỉ cần chú ý một chút thì có thể thấy gương mặt của con không hề giống người của nhà họ Lạc”.
Cô rất xinh đẹp, con cháu của nhà họ Lạc trước giờ chưa có ai xinh đẹp đến như vậy.
“Năm đó, bố mẹ con chỉ lo làm ăn không chịu nghĩ đến sức khỏe, hai người cứ liều mạng làm việc về sau mới phát hiện bản thân không thể sinh con. Vì vậy, bố con mới đến cô nhi viện nhận nuôi con, lúc đó con chỉ mới hai tuổi. Còn về phần con thì không ai biết bố mẹ con là ai, nhà ở đâu chỉ biết con được cảnh sát đưa đến, lúc mới tới đầu còn bị thương, chuyện gì cũng không nhớ.”
Bà cụ Lạc từ tốn kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ: “Lúc bố con đưa con về bà đã không đồng ý. Người có vấn đề sức khỏe là mẹ con, bố con hoàn toàn khỏe mạnh, vậy tại sao phải xin con nuôi làm gì. Bà muốn hai người ly hôn để bố con cưới người khác, nhưng bố con lại kịch liệt phản đối, còn nói dối người có vấn đề là nó. Dù bà có nói như thế nào nó vẫn kiên quyết làm theo ý mình vì vậy bà cũng không muốn nói nữa, mặc nó muốn làm gì thì làm”.
Nói đến đây, bà cụ Lạc có chút chột dạ, thực ra lúc trước bà cụ đồng ý nhận nuôi Lạc Hiểu Nhã còn vì lí do khác.
Bà cụ nghĩ dù sao đi nữa Lạc Hiểu Nhã cũng không phải là con gái ruột của Lạc Quang Nhật, nếu lỡ như có một ngày Lạc Quang Nhật xảy ra chuyện thì Lạc Hiểu Nhã cũng không có quyền thừa hưởng tài sản mà Lạc Quang Nhật để lại. Đến lúc đó, toàn bộ số tài sản kia sẽ thuộc về cháu trai cả của bà cụ là Lạc Quang. Chính vì vậy bà cụ mới đồng ý nhận nuôi Lạc Hiểu Nhã.
Dù sao cô cũng chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ, không có gì đáng để bận tâm.
Nhưng bà cụ không ngờ rằng đứa con gái mà mọi người cho rằng không có tiền đồ, một đứa con gái bị bỏ rơi lại có thể khiến bà cụ lâm vào cảnh ngộ thảm hại như ngày hôm nay.
Đúng thật là trời cao có mắt, ác giả ác báo.
“Trên gác xép nhà mình có cất giữ đồ dùng của bố con lúc còn sống, nếu con không tin con có thể đến đó tìm thử xem, có khi sẽ tìm thấy giấy nhận nuôi con năm đó.”
Chuyện đã đến nước này, Lạc Hoàn An có muốn không tin cũng không được, ánh mắt cô nhuốm đầy sự bi thương, cô hơi cúi thấp đầu, gật gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy xoay người định ròi đi. Lúc này, bà cụ Lạc bất ngờ gọi cô lại.
Bà cụ ngừng một lát rồi nói: “Hiểu Nhã, dù bố con không phải là bố ruột của con nhưng ông ấy rất thương con”
Lạc Hiểu Nhã xoay người lại , ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ: “Chuyện này đương nhiên tôi biết”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!