Lạc Quang còn đang ôm hi vọng, nào ngờ bị dội ngay một gáo nước lạnh nên vẻ mặt trầm xuống ngay tức khắc.
Nhưng con mắt của bác Lạc vẫn đang xoay chuyển không ngừng, đột nhiên ông ta hạ thấp giọng: “Mẹ, Hoắc Tùng Quân không giúp chúng ta không phải vì chúng ta đối xử không tốt với Lạc Hiếu Nhã hay sao? Nếu chúng ta đối xử tốt với nó, thái độ của nó cũng sẽ tốt dần lên mà Hoắc Tùng Quân lại yêu nó như vậy thì có khi nào cậu ta sẽ..”
Ông ta còn chưa nói hết mà bà cụ đã vỗ tay đánh đét một cái rồi nói bằng giọng kích động: “Con nói đúng lắm, đúng là có thể như vậy mà. Lạc Hiếu Nhã cũng chỉ là một đứa con gái, sẽ mềm lòng ngay thôi. Bố mẹ nó chết cả rồi, nó chỉ còn chúng ta là người thân. Nếu chúng ta đối xử tốt với nó thì thái độ mà nó dành cho cả nhà ta cũng sẽ thay đổi”.
Lạc Quang có vẻ không tình nguyện: “Chúng ta vừa mới xích mích với nó mà. Vả lại hôm nay bà còn đến công ty nó làm loạn, có khi nó lại ghét nhà mình nhiều hơn rồi.”
Bác Lạc và bà cụ nghe xong thì đều hối hận vô cùng. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể kiên trì lấy lòng Lạc Hiếu Nhã đến cùng mà thôi.
“Lạc Hiếu Nhã được chú con nuôi nấng, dạy dỗ nên tính cách của nó cũng sẽ giống bố nó thôi.”
Ba người họ ngồi lại thảo luận với nhau, chỉ có bác gái ngồi bên cạnh không nói gì, trên mặt bà ta là vẻ phức tạp.
Từ lần mà họ đến tìm Lạc Hiếu Nhã là có thể nhìn ra cô không phải người dễ mềm lòng như vậy. Cô yêu ghét rõ ràng, với người thân và gia đình thì dịu dàng, mềm mỏng như cơn mưa phùn nhưng với kẻ thì như như mưa to gió lớn.
Nhưng bác gái không phải là người nắm quyền trong nhà nên cũng không dám nói nhiều khiến họ tụt hứng.
Lạc Hiếu Nhã không biết nhà bác Lạc đã lên kế hoạch lấy lòng mình, cô vội vàng đến Hoắc Kỳ để tìm Hoắc Tùng Quân.
Cô vừa đến quầy tiếp tân giải thích tình hình thì cô nhân viên đã quan sát có một lượt từ đầu đến chân bằng ánh mắt vô cùng phức tạp và kỳ lạ.
Lạc Hiếu Nhã cũng nhìn lại cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Không biết có chuyện gì không?”
Bấy giờ cô nhân viên tiếp tân mới phản ứng lại rồi nhận ra mình bày tỏ thái độ hơi rõ ràng nên vội vàng nói: “Xin lỗi, vì không có hẹn từ trước nên tôi không thể giúp cô gọi cho Tổng giám đốc Hoắc được.”
Lạc Hiếu Nhã cúi đầu, cảm thấy bất đắc dĩ. Bạn gái đến tìm bạn trai mình mà còn phải hẹn trước ư?
Nhưng cô cũng không làm phiền cô nhân viên tiếp tân nữa mà gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Sau đó cô xoay người đi rồi gọi điện cho Hoắc Tùng Quân, nói mình đang ở dưới sảnh.
Cô vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng Hoắc Tùng Quân kéo ghế đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân anh. Chẳng mấy chốc, thang máy cũng kêu “đinh” một tiếng, Hoắc Tùng Quân cầm điện thoại di động rồi đi ra từ thang máy.
Liếc mắt nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã đang đứng trong đại sảnh, cô mặc một chiếc váy hoa nhí đơn giản, bên trên là chiếc áo khoác dệt kim nhỏ, màu sắc tươi tắn và dịu dàng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô khiến sự xinh đẹp của cô trở nên trong veo.
Đôi mắt Hoắc Tùng Quân cong lên trong vô thức.
Lạc Hiếu Nhã đang cúi đầu nhìn giày của mình, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của bà cụ Lạc nên không để ý là anh đang đến gần.
Tận cho đến khi sau lưng truyền đến hơi ấm, một bàn tay to với những khớp xương rõ ràng ôm lấy eo cô từ phía sau thì cô mới ngẩn người rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt lãng tử như gió mát trăng thanh của Hoắc Tùng Quân.