Sau khi ăn no uống đủ, chén đũa được dọn sách, trong phòng bao có không ít phương tiện giải trí, bọn họ gọi không ít đồ uống và trái cây nữa.
Không được bao lâu thì cả phòng bào đều tràn ngập tiếng ca quỷ khóc sói gào của Lâm Bách Vĩ.
Lạc Hiếu Nhã và Sở Thanh Nguyệt tụ chung với nhau, hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau, vẻ mặt cô ngọt ngào kể cho Sở Thanh Nguyệt nghe về phát triển tình cảm của mình với Hoắc Tùng Quân, cô cầm đồ uống trong tay uống một hơi.
Nhưng không được bao lâu, cô đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, mặt càng ngày càng đỏ.
Hoắc Tùng Quân vẫn luôn chú ý tới tình hình của cô, nhận thấy vẻ mặt của cô không quá thích hợp, anh dựa tới gần, bàn tay to dán lên trên trán cô mà dò xét một chút: “Sao lại nóng như vậy chứ?”
Sở Minh Nguyệt không nhận ra gương mặt Lạc Hiếu Nhã có chút không bình thường, nhìn thấy cô lơ đơ, ánh mắt mơ màng, mới do dự một chút, nói với Hoắc Tùng Quân: “Cậu ấy, hình như cậu ấy say rồi”.
Hoắc Tùng Quân ngẩn ra: “Cô ấy mới uống một cốc rượu thôi mà, hơn nữa vừa rồi cũng không thấy say lắm”
Chưa nghe thấy loại rượu nào mà đến nửa tiếng mới say.
Anh nhìn chai đồ uống trong tay Lạc Hiếu Nhã, lúc này mới chú ý đến vấn đề: “Thứ cậu ấy uống không phải là nước ngọt, là rượu”
Hoắc Tùng Quân vừa để Lạc Hiếu Nhã đang say rượu tựa vào vai mình, vừa cầm chai nước ngọt qua nhìn, nhất thời dở khóc dở cười Đây hoàn toàn không phải là nước ngọt, là rượu có vị nước trái cây, uống gần như không có mùi rượu, hoàn toàn là mùi nước trái cây, nhưng còn rất mạnh.
Vốn dĩ tửu lượng của Lạc Hiếu Nhã đã không tốt, chai rượu này đã uống gần hết rồi, chẳng trách lại say như vậy.
“Hoắc Tùng Quân, em… đầu em hơi choáng, rất khó chịu”
Cả người Lạc Hiếu Nhã dựa vào trên người Hoắc Tùng Quân, say mê man, đôi mắt tràn đầy sương mù, khiến đôi mắt hoa đào trở lên đẹp mê hồn.
Yết hầu Hoắc Tùng Quân chuyển động lên xuống, trong lòng cũng nóng bỏng, nhưng rất nhanh, giọng ca khó nghe của Lâm Bách Vĩ đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Hoắc Tùng Quân.
Nhìn Lạc Hiếu Nhã đang ôm cổ mình, gương mặt nhỏ không ngừng cọ vào cằm mình, cuối cùng Hoắc Tùng Quân cũng không thể chịu được rút cánh tay ra, ôm cả người cô lên người mình, vỗ nhẹ lưng Lạc Hiếu Nhã, giọng nói dịu dàng đến không thể tin được: “Muốn ngủ sao?”
“Đúng, rất mệt, muốn ngủ” Trong giọng nói của Lạc Hi An có sự ngọt ngào nũng nịu. Hoắc Tùng Quân chỉ đành nói với Sở Minh Nguyệt và những người khác: “Tôi tìm quản lý sắp xếp cho Hiếu Nhã một phòng Những người khác cũng biết chuyện Lạc Hiếu Nhã uống nhầm rượu, cũng hiểu, chỉ có ánh mắt Lâm Bách Châu nhìn bóng dáng Hoắc Tùng Quân bể Lạc Hiếu Nhã đi càng thêm thâm sâu hơn.
Đến lúc đó chỉ có hai người Hiếu Nhã và anh ta ở đấy, ai biết đồ chó Hoắc Tùng Quân sẽ làm gì với Hiếu Nhã chứ.
“Tôi cũng đi cùng.”
Anh ta chuẩn bị đứng dậy, bị Lâm Bách Vĩ trực tiếp ẩn xuống: “Em đi làm gì chứ? Đừng quên bây giờ người ta là người yêu của nhau, em đi rồi không thấy ngượng sao?”
Lời này quả thật không thể nào phản bác, nếu như Hoắc Tùng Quân không xác nhận quan hệ với Hiếu Nhã, anh ta đi thích đi theo thì đi, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không có lập trường.
Lâm Bách Châu mím môi, chỉ có thể ngồi xuống.
Lâm Bách Vĩ nói với Trần Thanh Minh: “Nào, Tổng giám đốc Trần, bấm cho tôi bài ‘Chân trời nơi nào không có cỏ thơm Vốn dĩ tâm trạng của Lâm Bách Châu đang rất ảm đảm, nghe thấy câu này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Loại chuyện rắc muối vào vết thương này, Lâm Bách Vĩ làm thật thuận tay mà.
Lâm Bách Châu nhịn một lúc lâu, luôn ám thị, đây là anh trai ruột của mình, là anh trai ruột, mới không làm ra hành động đại nghĩa diệt thân.
Hoắc Tùng Quân bế Lạc Hiếu Nhã vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kiên nhẫn cởi giày và áo khoác cho cô, đang chuẩn bị đắp chăn cho cô, đột nhiên một đôi cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, ôm lấy cổ anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!