Ông cụ nhìn trên mặt anh lộ ra vẻ nghiêm túc, đột nhiên thở dài: “Nếu như bà nội cháu còn sống, nhìn đứa cháu trai mà bà ấy thương yêu nhất đã có người mà mình muốn bảo vệ, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất yên tâm.”
Hoắc Tùng Quân nhìn trên mặt ông nội xuất hiện nét bị thương, nhấp mím môi.
Ông cụ đau lòng lòng cho bà nội cả đời, yêu bà nội một đời. Lúc bà qua đời thân thể quanh năm cường tráng của ông cụ một chút liền sụp đổ, chữa trị điều dưỡng một năm cũng không có khỏe lại nữa.
Sau này, ông cụ không quản chuyện của nhà họ Hoắc nữa, đem quyền hành giao cho Hoắc Tùng Quân, còn ông thì một thân một mình đi lên trên núi nghỉ ngơi, mấy năm mới trở về một lần.
Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã kết hôn ba năm, ông cụ cũng chưa từng nhìn thấy Hiểu Nhã.
Nét mặt Hoắc Tùng Quân có chút suy tư, suy nghĩ chờ có cơ hội, sẽ để cho ông cụ gặp Hiểu Nhã một lần, nhất định ông cũng sẽ thích Hiểu Nhã cho mà xem.
Đang suy nghĩ, ông cụ nhìn chung quanh một cái phòng, đột nhiên đối với Hoắc Tùng Quân nói: “Tùng Quân, trên núi lạnh tanh, ông nội sau này sẽ dọn về ở đây. Nhà họ Hoắc lạnh lẽo như băng, không có mùi vị của một ngôi nhà, nếu không thì ông nội liền ở lại nơi này của cháu đi.”
Ông nói một chút, vẻ mặt Hoắc Tùng Quân có chút lúng túng.
Hiểu Nhã đáp ứng mỗi tuần đều giúp anh điều chỉnh giấc ngủ, nếu như ông cụ ở chỗ này, Hiểu Nhã không dám tới thì phải làm thế nào?
Quan trọng hơn chính là, có ông cụ ở đây, anh làm sao còn dám trêu chọc Hiểu Nhã, cùng Hiểu Nhã thân mật sống chung như thế nào được.
“Ông nội, nếu như ông muốn sớm một chút được ôm chắt trai, cái ý nghĩ này mời ông thu trở về đi thôi”
“Chắt trai?”
Ông cụ nghe vậy liền kích động: “Hoắc Tùng Quân, cháu, cháu nói là…”
“Cháu và Hiểu Nhã bây giờ tiến triển hết sức thuận lợi, ông cứ biết vậy đi.” Hoắc Tùng Quân nhìn ông cụ đang mịt mờ cười một tiếng.
Ông cụ vừa nghe có tiến triển, hưng phấn trong nháy mắt biến mất, bỉu môi: “Ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của người ta cũng không hôn được, việc ông muốn ôm chắt trai, chắc phải đợi đến mức không biết năm tháng nào mới được.”
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lại bị đâm một nhát đao, cảm giác nếu mình mà cùng ông cụ nói thêm lời gì nữa, sớm muộn gì tim cũng sẽ lên cơn mà ngừng đập mất.
Mặc dù trong miệng ông cụ thì nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Ngày thứ hai, Lạc Hiểu Nhã ôm tài liệu, thần sắc vui vẻ mà đi làm.
Tối ngày hôm qua, cô xem tài liệu đến rất khuya, trong đầu có rất nhiều linh cảm, mặc dù không có được ngủ bao lâu, nhưng mà tinh thần đầu vô cùng tốt.
Đi làm từ sáng sớm, buổi trưa, cô chỉ tùy tiện ăn một chút, chuẩn bị lên văn phòng, đột nhiên, bị lễ tân gọi lại.
Lễ tân nói với cô: “Hiểu Nhã, vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm cô, bởi vì cô không có ở đây, nên cô ta nói chờ cô ở quán cà phê phía dưới.”
Lạc Hiểu Nhã vẻ mặt buồn bực, cô ở thành phố An Lạc cũng không có bao nhiêu bạn tốt, có ai sẽ tới công ty tìm cố chứ?
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, từ giờ tới lúc bắt đầu làm việc vẫn còn có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô suy nghĩ một chút, hay là đi đến quán cà phê vậy.
Quán cà phê ở bên dưới công ty có chút âm u, thời điểm này trong quán không có bao nhiêu người. Lạc Hiểu Nhã nhìn sơ qua một chút liền thấy một người đang dựa vào cửa sổ, cô giật mình.
Tại sao lại là cô ta?