Phương Ly càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt, khiến cô ta vô cùng tức giận, tiếp theo, Trần Thanh Minh tiến tới bên tại Lạc Hiểu Nhã nói một câu rồi khóe miệng mỉm cười, rời đi.
Lạc Hiểu Nhã càng hưng phấn, nắm tấm áp phích, trong mắt là trần đầy ý chí chiến thắng.
Con khốn, con khốn, lại đang câu dẫn Trần Thanh Minh, đáng chết.
Phương Ly trong lòng tức giận mắng, sắc mặt thay đổi liên tục, hận không được đánh lên gương mặt của cô .
Công ty đối với cuộc thi ở một tháng sau hết sức coi trọng, cho Lạc Hiểu Nhã chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị thi đấu là được, công ty cung cấp tất cả tài liệu, cũng đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô.
Lạc Hiểu Nhã bận rộn, đầu óc quay cuồng, đi đến phòng vệ sinh, vừa đóng nước, chuẩn bị đi ra. Nghe thấy âm thanh giày cao gót, có hai người đi vào phòng vệ sinh, đang đứng trước gương trang điểm lại.
“Lạc Hiểu Nhã.”
Nghe thấy tên cô, Lạc Hiểu Nhã tay đang mở cửa liền dừng lại.
Một giọng nữ nói: “Lạc Hiểu Nhã thật đúng là may mắn, mới vừa vào công ty đã có cơ hội tốt như vậy rồi.”
“Tức chết tôi mà, một người mới đến như cô ta dựa vào cái gì có thể có được cơ hội tốt như vậy. Tôi cảm thấy, nhất định là cô ta câu dẫn Tổng giám đốc Trần nên tổng giám đốc Trần mới đem cơ hội quý giá như vậy cho cô ta. Bộ phận thiết kế của chúng ta rõ ràng có rất nhiều người tài năng mà”
Âm thanh này là của Phương Ly, cô ta cho là phòng vệ sinh không có người, tùy ý phát tiết lửa giận trong lòng.
Một âm thanh nữ khác do dự nói: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Trần không phải là người như vậy đâu. Nói tới Lạc Hiểu Nhã mặc dù dáng dấp cô ta đẹp thật, nhưng cũng không có dồn hết tâm trí cùng người khác chơi trò mập mờ. Hai ngày nay vẫn một mực vùi đầu vào công việc, cảm giác rất dịu dàng lại thành thật.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, lúc này mới có hai ngày, con người thật của cô ta ra sao còn chưa có lộ ra đâu. Ai, tôi nghe nói, ngày hôm qua cô ta vừa mới bước ra khỏi cửa công ty, liền bị cảnh sát mang đi, ngồi trong xe cảnh sát đi. Cô nói dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy, có phải buổi tối đi… không?”.
Phương Ly vừa nói, ánh mắt mập mờ, có ý gì trong câu đó thì không cần nói cũng biết.
Một người đồng nghiệp khác nhíu mày một cái: “Cô chớ nói bậy bạ, có lẽ là có ẩn tình gì đó, tôi tiếp tục trang điểm lại rồi ra làm việc đây.”
Nói xong người này liền rời đi.
Phương Ly nhìn về bóng lưng của cô ấy “Hừ” một tiếng, cô ta tiếp tục ung dung thong thả thoa son lên môi đỏ mọng. Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng, đem cửa đẩy ra.
Phương Ly nghe động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đứng đó thì mặt cô ta đơ ra, cô ta đứng ngây ngẩn.
Phương Ly thật sự là không nghĩ tới, mình và người khác ở sau lưng nói xấu người này, lại bị người trong cuộc nghe được, có chút chột dạ cũng có chút chán nản.
Lạc Hiểu Nhã làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô ta, cô trực tiếp đi đến bồn rửa tay để rửa tay.
Phương Ly thấy cô không nói gì, cô ta liền không còn kiên nhẫn, trực tiếp chất vấn: “Lạc Hiểu Nhã, cô làm sao lại có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy hả?”
Lạc Hiểu Nhã vốn không muốn để ý tới cô ta, cô lại càng không phải là nhân dân tệ, không thể khiến người người đều yêu thích. Huống chi, cơ hội lần này đến thật không dễ dàng, rơi vào trên đầu một người mới như cô, cũng khó trách Phương Ly sẽ tức giận.
Nhưng điều mà cô cảm thấy khó chịu là Phương Ly lại có thể nói cô những lời như thế, bêu rêu cô khắp nơi bằng những lời lẽ ghê tởm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!