Lâm Bách Châu đưa Lạc Hiểu Nhã đến dưới nhà, sau khi tạm biệt cô xong, anh ta lên xe, liếc mắt nhìn về một hướng nào đó, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Lạc Hiểu Nhã đứng ở dưới nhà, nhìn thấy xe của Lâm Bách Châu đi mất, cũng không xoay người đi vào trong nhà. Cô mấp máy môi, trực tiếp lên giọng, nói một câu: “Đi ra đi!”
Hoắc Tùng Quân từ sau chiếc xe hơi màu trắng bước ra, cúi đầu, trông có vẻ uất ức, giống như một con chó lớn cụp tại xuống, rất đáng thương..
“Sao em lại biết anh ở đây?” Thanh âm của Hoắc Tùng Quân rất trầm thấp, ngẩng đầu nhìn Lạc Hiểu Nhã, thấy cô khuôn mặt xinh đẹp, bình tĩnh của cô, lại một lần nữa cúi đầu. Vẻ mặt Lạc Hiểu Nhã vốn đang khó chịu, nhìn thấy Hoắc Tùng Quận hiện giờ khác với lúc bình thường, giờ anh giống như một con chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, không đáng sợ chút nào, không hung dữ, thậm chí còn cảm thấy có gì đó đáng thương, cô ngay lập tức cảm thấy mềm lòng.
“Anh đi theo tôi cả ngày, rõ ràng như thế, mắt của tôi vẫn còn nhìn được, làm sao lại không thấy anh được chứ?”
Cô thở dài một hơi, vô thức muốn chạm vào tóc anh, nhưng cảm thấy không phù hợp, nên vỗ nhẹ vào vai của anh.
Hoắc Tùng Quân dường như không biết bản thân nổi bật như thế nào, với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, điển trai như vậy, khí chất của anh lại ngời ngời như thế, đứng trong đám đông sẽ luôn là người nổi bật nhất, làm sao mà có thể không nhận ra được.
Lạc Hiểu Nhã chưa nói hết, càng nói càng khiến Hoắc Tùng Quân cảm thấy bản thân uất ức.
“Em biết rõ anh đi theo sau em vậy mà vẫn đi hẹn hò, nói chuyện vui vẻ với Lâm Bách Châu.”
“Chúng tôi không phải đi hẹn hò” Lạc Hiểu Nhã lên tiếng giải thích.
“Anh không quan tâm, một nam một nữ đi ra ngoài, đó chính là hẹn hò” Hoắc Tùng Quân thở dài.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cố chấp như vậy, nói: “Được rồi, anh nói hẹn hò thì đó chính là hẹn hò!”.
Hoắc Tùng Quân nghe thấy cô trực tiếp thừa nhận như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái.
Lạc Hiểu Nhã nhìn vẻ mặt của anh, thấy rõ trong lòng anh, cái này không được, cái kia cũng không được, thở dài một tiếng, người đàn ông này đúng là khiến người khác không thể nào hiểu nổi.
“Em biết rõ anh đi theo ở phía sau, em còn đồng ý để cho Lâm Bách Châu giúp mình lau miệng” Hoắc Tùng Quân nhớ tới chuyện này, ngay lập tức không phục, động tác thân mật như thể, anh hiện tại còn không dám làm, Lâm Bách Châu dựa vào cái gì mà dám làm.
“Bởi vì hai tay của tôi đều đang cầm đồ, Bác sĩ Lâm có thói quen sạch sẽ, nhìn không hợp mắt thôi” Thật ra, Lạc Hiểu Nhã lúc đó cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng nghĩ đến tính sạch sẽ của đối phương, cô cũng không để ý nhiều. Bây giờ, bị Hoắc Tùng Quân nhắc lại, cảm thấy giống như bản thân mình đang bị buộc tội.
Dường như cô cảm thấy bản thân mình đã đi quá xa, lại giống như bị bắt gian tại trận, trong lòng cô tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Loại cảm giác tội lỗi này khiến cô không giải thích được, hiện giờ, cô và Hoắc Tùng Quân không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi chứ?
“Được rồi, vậy anh nói phải làm gì bây giờ, tôi cũng đưa cho anh tờ giấy để anh lau một cái nhé!” Lạc Hiểu Nhã bị Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm khiến sau lưng ớn lạnh, cô lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho anh.
Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ cầm lấy, nhìn thấy không mặt trắng nõn sạch sẽ, cùng với đôi môi đỏ thắm của cô, rõ ràng trên mặt cô không có vết bẩn nào, nhưng anh vẫn lau.
Hoắc Tùng Quân cầm tờ khăn giấy lau ở trên môi cô, Lạc Hiểu Nhã cũng để anh tùy ý lau.
Hoắc Tùng Quân giống như đang muốn lau toàn bộ dấu vết của Lâm Bách Châu, lau đến hơn nửa ngày, khiến môi của Lạc Hiểu Nhã sưng lên một ít, đôi môi cô giờ ửng hồng đầy quyến rũ.
“Hiểu Nhã..” Âm thanh của Hoắc Tùng Quân có chút khàn khàn, yết hầu trên cổ anh cũng khẽ động.
Hiện giờ Hoắc Tùng Quân đang ở rất gần cô, cả hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở thiêu đốt của Hoắc Tùng Quân khẽ thổi vào mặt Lạc Hoài Vũ, khiến cho đội tại cô đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!