“Anh nên cười nhiều hơn, bộ dạng trầm mặc của anh thật đáng sợ”
Cô nhẹ nhàng nói, Hoắc Tùng Quân thấy vậy bất đắc dĩ giải thích: “Anh vừa nghĩ tới một chuyện nên cảm thấy có chút khổ sở.”
“Chuyện gì vậy?” Lạc Hiểu Nhã tò mò hỏi, còn có chuyện gì có thể làm cho Hoắc Tùng Quân đây khổ sở ư?
Anh nhìn Lạc Hiểu Nhã, oán trách mấp máy môi: “Lúc trước khi giao dịch với em, anh đã giúp em gỡ bỏ lệnh phong sát của nhà họ An và nhà họ Ngô, để em có thể thuận lợi tìm việc, sau đó em mát xa cho anh để anh dễ chìm vào giấc ngủ. Hiện tại em đã tìm được công việc, giao dịch của chúng ta còn thực hiện không?”
Thật vất vả mới giành được cơ hội làm quan hưởng lộc vua, ở chùa hưởng lộc Phật, chẳng lẽ cứ để bay đi thế này sao? Hoắc Tùng Quân càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Vẻ mặt anh vô cùng phiền muộn, ánh mắt có chút ướt át nhìn cô, giọng nói khàn khàn, đáng thương: “Hiểu Nhã…”
Lạc Hiểu Nhã cảm thấy trái tim mình rung động kịch liệt, ôm hai mái nóng rực, tim đập liên hồi. Cô đột ngột quay người vội vàng đi về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, Hoắc Tùng Quân đúng là tâm ma trong lòng của cô, tại sao lại có thể dễ dàng khuấy động trái tim cô như vậy được?
Hoắc Tùng Quân không buông tha cô, đi theo sau nắm lấy phần đuôi áo của cô: “Lạc Hiểu Nhã, chúng ta đã nói xong rồi, bây giờ phải làm sao?”
“Còn có thể làm gì nữa, kế hoạch vẫn như cũ, tương lai phải dùng đến anh rất nhiều đấy!”
Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt, giả bộ nóng nảy nhìn anh.
Khóe môi của Hoắc Tùng Quân khẽ cong lên một độ công không thể che dấu được.
“Vậy thì cứ quyết định vậy đi, Hiểu Nhã”
Đêm ngày hôm ấy, Hoắc Tùng Quân lập tức trở về nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Ông cụ Hoắc và bố mẹ Hoắc Tùng Quân thấy anh đột nhiên trở về đều rất kinh ngạc, vốn dĩ mỗi lần anh về nhà đều là do bà Hoắc ép buộc anh mới miễn cưỡng về nhà một lần, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên trở về, nhất định là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, Hoắc Tùng Quân vừa vào cửa, câu đầu tiên anh nói là: “Con chuẩn bị hủy bỏ hôn ước với An Bích Hà”
Lời vừa thốt ra, ông cụ Hoắc giống như đã lường trước được, ông vẫn thản nhiên ngồi uống trà. Bố của Hoắc Tùng Quân có chút kinh ngạc nhưng cũng không phản đối, từ khi con trai ông hoàn toàn tiếp quản công ty, ông cũng rất ít quản Hoắc Tùng Quân, mà có muốn cũng không quản được.
Ngược lại bà Hoắc lập tức thay đổi sắc mặt: “Không được, mẹ không đồng ý”
Hoắc Tùng Quân nhàn nhạt nhìn bà một chút: “Lần này con trở về chỉ là lễ phép nói với mọi người một tiếng, cũng không quan tâm mẹ có đồng ý hay không.
“Hoắc Tùng Quân”
Bà Hoắc nói to, tức giận nhìn anh chằm chằm: “Có phải bây giờ con đã không coi mẹ ra gì nữa đúng không? Việc lớn như thế cũng không thương lượng với người nhà một tiếng, nói từ hôn là từ hôn. Có phải bây giờ con không xem mẹ là mẹ của con nữa đúng không, có phải do Lạc Hiểu Nhã bảo con không? Mẹ đã biết từ trước..”.
“Chuyện này không liên quan Hiểu Nhã, là ý của con, một năm trước con đã có ý nghĩ này rồi”.
Hoắc Tùng Quân khiến bà sụp đổ, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Con không hy vọng mẹ gây phiền phức cho cô ấy, nếu như còn có lần. sau, con sẽ để cho mẹ bận rộn thêm một chút đó”.
Trái tim của bà Hoắc nhảy lên, mấy ngày nay, bên cạnh ông Hoắc tự nhiên xuất hiện rất nhiều phụ nữ, bao nhiêu tin tức không hay cứ lần lượt truyền đến làm bà phải xử lý đến sứt đầu mẻ trán.
Bà tưởng rằng đám phụ nữ kia không có tự trọng, quyến rũ ông Hoắc, nhưng khi Hoắc Tùng Quân nói câu này, bà đã ý thức được sự việc không đơn giản như vậy.
“Đám phụ nữ đó là do con.” Bà kinh ngạc nhìn Hoắc Tùng Quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!