Ha ha. Dơ bần sao? Không muốn nhìn sao? Nếu.
anh ta đã không muốn nhìn thì tại sao còn phải bắt cô
cỡi chứ? Phù Dung nhìn bản thân hờ hang hiện tại của
mình mà bật cưỡi tự giễu.
Nhưng rồi Phù Dung bỗng dưng nhận ra một điều,
lời mà Từ Ngưng Viên nói là thật. Những việc mà anh
ta làm từ đầu đến đúng là đang muốn sỉ nhục cô,
khiến cô mất mặt, khiến cô cảm thấy nhục nhã. Anh ta
muốn hủy hoại cô.
Cả người Phù Dung mệt mỏi mà ngã lại xuống bổn
nước. Cô thu người lại, vòng hai cánh tay tự ôm lấy
bản thân mình. Phù Dung không bỏ ra ngoài mà làm
theo lời của Từ Ngưng Viên. Nếu anh ta đã muốn làm
như vậy, cô càng cố phản kháng càng nhận về lại kết
quả tệ hơn mà thôi. Vì vậy Phù Dung quyết định sẽ
thuận theo ý anh ta.
Ít nhất chuyện vừa rồi khiến Phù Dung có thề xác
định được một điều, Từ Ngưng Viên không muốn.
chạm vào cơ thể cô. Trong đêm tân hôn Phù Dung bị
người chồng của mình vứt bỏ lại trong bồn tắm với lời
mạt sát là không muốn đụng vào cô. Phù Dung không
biết mình nên vui hay nên buồn vì nó nữa.
Phù Dung cứ ngồi như vậy, nước từ lúc ấm chuyền
sang hết ấm rồi đến khi lạnh ngắt thì cô vẫn duy trì
trạng thái đó. Hiện tại cô cảm thấy đơn độc và mệt
mỏi quá. Cô muốn gặp mẹ cô, được mẹ ôm vào lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung nhầm tính
chắc cũng tầm một tiếng như lời Từ Ngưng Viên
muốn. Cô chống lấy thành bồn tắm mà ngồi dậy, cả
ngưỡi không còn chút sức lực mà ngã xuống một lần
nữa. Bên hông lập tức va vào thành bồn tắm. Đau.
điếng.
Phù Dung lại một lần nữa cố gắng bò dậy, cô đi
từng bước khó nhọc trờ lại căn phòng bên ngoài. Từ
Ngưng Viên đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cà
căn phòng trống rỗng, tối tăm. Phù Dung run lên vì
lạnh và đau. Cô nhìn xung quanh rồi tiến đến tủ quần
áo. Trong lòng cầu khấn rồi mỡ cửa tủ ra. May mắn là
trong chiếc tủ này có quần áo của phụ nữ. Phù Dung.
vội vã thay đổi một bộ váy mới rồi đi ra khỏi phòng,
lúc bước ngang qua tấm gương lớn trong phòng, bước
chân của Phù Dung khế khựng lại.
“Ha ha. Phù Dung sao mày lại thê thảm đến mức.
này rồi?”
Phù Dung nhìn thấy bản thân mình trong gương.
Gương mặt trắng bệch, môi tím tái, đầu tóc ướt nhẹp.
Mắt của Phù Dung đỏ ngầu nhưng ráo hoảnh, không.
một giọt nước mắt. Cô vội vàng lao đến bàn trang.
điềm, cố gắng khiến bản thân trở nên bớt chật vật
hơn. Nếu cô cứ như thế này mà đến bệnh viện gặp mẹ.
sẽ khiến bà sợ chết khiếp mất.
Tô một chút son môi, đánh má hồng, lau khô tóc.
Phù Dung cảm thấy bản thân mình đã giống người
bình thường hơn chút thì đi ra khỏi căn nhà to lớn
nhưng đầy lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung đứng ven đường bắt một chiếc xe taxi
để đến bệnh viện. Gió đêm thổi đến khiến Phù Dung
lạnh tê tái, cơ thể vẫn chưa hề ngừng run rầy kể từ lúc
đi ra khỏi nhà tắm đến giờ. Cả người cô lúc nóng lúc.
lạnh, khó chịu cực kỳ. Trong lòng Phù Dung lại là một
mảnh hoang tàn, tùi nhục.
“Cho tôi đến bệnh viện..”
Một chiếc xe dừng lại. Phù Dung leo lên xe nhanh.
chóng nói với tài xế địa chỉ cần đến nhưng sau đó lập.
‘tức khựng lại. Cô quên mất trong người cô lúc này làm.
gì có đồng nào mà lại thuê xe chứ?
*A. Xin lỗi. Tôi bỗng dưng nhớ ra có chuyện khác,
không đi xe của chú được nữa. Xin lỗi ạ””
Phù Dung vội vàng mỡ cửa xe đi xuống, cúi đầu
xin lỗi tài xế rối rít. Bác tài xế nhìn Phù Dung với ánh
mắt không thiện cảm, chửi lầm bầm vài câu trong.
miệng rồi lái xe vụt đi.
Phù Dung thở dài, lùi thủi mà bước đi. Hiện tại Phù
Dung chỉ còn cách đi bộ đến bệnh viện mà thôi. Cả
người kiệt sức, trán nóng ran, Phù Dung chỉ có thể.
dựa vào ý chí của bản thân mà bước từng bước một đi
về phía trước.
Đến khi Phù Dung bước được vào tới cổng bệnh
viện thì đã là hai tiếng sau. Bây giờ đã là hai giờ sáng,
bệnh viện đã bớt cảnh xô bồ như lúc sáng khi cô đưa.
mẹ đến.
*Xin lỗi. Cho tôi hỏi bệnh nhân Dung Hoa đã tỉnh
tại chưa ạ? Hiện tại bà ấy đang ờ phòng nào?”
Phù Dung bước vội đến chỗ quảy lễ tân của bệnh
viện mà hỏi. Giọng nói cô đã trờ nên khàn đi, cổ họng.
khô khốc.
“Cô chờ một chút”
Một cô ý tá gật đầu nói với Phù Dung rồi lật xem
danh sách bệnh nhân đang điều trị ở bệnh viện.
“Bệnh nhân Dung Hoa mà cô muốn hỏi là người
được đưa vào sáng nay, phải phẫu thuật não đúng
không?”
“Đúng rồi ạ”, Phù Dung vội vàng gật đầu xác nhận.
rồi vội vàng hỏi lại: “Hiện tại mẹ tôi thế nào rồi? Bao
giờ bà ấy mới có thể xuất viện?”
Người y tá vừa nghe câu hỏi của Phù Dung thì tò
ra rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Phù Dung.
“Cô là con gái của bệnh nhân đó ư? Không phải
lúc nấy chúng tôi đã thông báo bệnh tình cho con gái
của bà ấy rồi sao?“
“Tôi…
Phù Dung không biết phải trà lời như thế nào.
Người được thông báo bệnh tình khi nấy có lẽ là Nhạc.
Thanh Dao.
“Xin lỗi. Nhưng cô có thể nói lại giúp tôi một lần
nữa về bệnh tình của mẹ tôi được không ạ?”
Cô gái y tá nhíu mày, nhìn Phù Dung giống như
người có vấn đề. Nhưng cuối cùng dưới nét mặt quá
chân thành của Phù Dung thì cô ta cũng thông báo.
một lần nữa về tình hình bệnh nhân cho cô.
“Được rồi. Tôi nói lại với cô cũng được. Nhưng mà
tôi thấy cô nên quan tâm đến mẹ mình một chút đấy.
Bà ấy phẫu thuật xong từ chiều rồi mà chẳng có
bên chăm sóc cả. Con cái thì nên ở bên cạnh cha mẹ
mình những lúc như thế này. Đừng tường quăng tiền
ra thuê hộ lý chăm sóc người bệnh là xong việc đâu.
Đối với trường hợp của bà Dung Hoa thì cần phải có
ngưỡi thường xuyên ð bên cạnh nói chuyện với bà thì
tình trạng mới có thể khả quan lên được.
“Dạ vâng ạ”
Phù Dung đứng nghe người y tá chất vấn mình, có.
chỗ hiểu chỗ không. Nhưng cô cũng chỉ biết gật đầu
nhận lỗi, không dám lên tiếng phản bác chỗ nào cà.
“Vậy kết luận cuối cùng là bệnh của mẹ tôi là thế
nào vậy ạ”
“Bệnh nhân bị thiếu máu não, vì chậm trễ trong
việc chữa trị nên gây ức chế lên hệ thần kinh. Dù cho.
các bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật nó thành công
thế nhưng người bệnh lại rơi vào tình trạng mất đi
nhận thức, hôn mê sâu. Theo chẩn đoán ban đầu là
người bệnh không có dấu hiệu phản ứng với các kích
thích thị giác, mùi hoặc xúc giác nhưng về âm thanh
thì lại có phản ứng nhỏ. Thân não vẫn đang hoạt động.
nên vấn còn có cơ hội tỉnh dậy.”
Cô y tá nhìn vào thông tin bệnh án của bà Dung.
Hoa mà đọc lại cho Phù Dung nghe. Thế nhưng tai
của Phù Dung ù đi, không chắc nhưng gì mình nghe
có đúng hay không.
*Xin lỗi. Nhưng có phải chị vừa nói là mẹ tôi vẫn.
còn đang hôn mê không ạ?“ Phù Dung chẩn chừ mà
hỏi lại người y tá.
“Đúng vậy.”
Cô y tá rồi mắt khỏi màn hình thông tin bệnh nhân
mà nhìn tới Phù Dung, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Cô vẫn chưa biết sao? Mẹ của cô có thể rất khó.
để tỉnh lại vì sự chèn ép các dây thần kinh đã xảy ra
trong một thời gian dài rồi. Phần trăm hồi phục thật sự
là rất thấp. Nhưng cô yên tâm trường hợp bệnh nhân
sống thực vật như mẹ cô vẫn có trường hợp đã tình lại
thành công. Vẫn còn có cơ hội”