Cả phòng họp đều cực kỳ căng thẳng. Áp lực phát ra từ người của Từ Ngưng Viên khiến mọi người có mặt đều nơm nớp lo sợ. Mặt của Từ Ngưng Viên từ lúc bước vào căn phòng này đã tràn đầy âm u như vậy, không ai dám động đến anh. Cả căn phòng cứ im lặng như vậy, không có ai dám lên tiếng nói trước.
Từ Ngưng Viên đang cực kỳ khó chịu, dự án này là thứ mà anh rất xem trọng. Anh dành hết ba ngày, ba đêm để làm ra một bản phần mềm tốt nhất cho phía DSM xem. Vậy mà chỉ cách đây mấy phút, con nhỏ điên khùng Nhạc Thanh Dao lại đem công sức của anh ném đi rồi. Trong tình cảnh này anh phân vân không biết phải mở miệng nói chuyện với DSM thế nào. Chuyện này không chỉ mất mặt của cá nhân anh, mà còn là danh dự của cả TG Fintech.
“Rầm.”
Cửa phòng họp bị đá tung ra, bóng người đàn ông cao lớn bước vào. Đám nhân viên bên phía DSM vừa thấy người to gan đá cửa là ai thì mặt mũi lập tức tái mét.
“Anh là Từ Ngưng Viên đúng không?”
Mạc Tử Thâm sau khi tông cửa bước vào thì đi thẳng đến chỗ người đàn ông ngồi ở chính giữa bàn họp.
“Phải.”
Từ Ngưng Viên nhướng mày, nhìn người đàn ông mới đến, trầm giọng đáp. Nếu anh nhớ không nhầm thì đây là tổng giám đốc của DSM, Mạc Tử Thâm.
“Dữ liệu phần mềm anh mới làm, nếu viết lại toàn bộ thì cần mất bao nhiêu thời gian?”, Mạc Tử Thâm ném cho Từ Ngưng Viên một câu hỏi khó hiểu.
Những người có mặt trong phòng họp của cả hai công ty đều nghệt mặt ra, quay lại nhìn nhau không hiểu gì.
Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày. Người đàn ông này mang đến cho anh một cảm giác cực kỳ không tốt.
“Ba ngày”, Từ Ngưng Viên dù không biết lý do vì sao Mạc Tử Thâm hỏi anh như vậy như vẫn trả lời, dù sao thì anh cũng đang là bên có lỗi với DSM, “Mạc tổng có vấn đề gì sao?”
“Ba ngày? Được”, Mạc Tử Thâm gật gù tiếp tục nói những câu khiến người ta không thể hiểu nổi, “Tôi biết rằng hiện máy tính chứa dữ liệu phần mềm của anh ta hỏng rồi. Phía công ty DSM chúng tôi sẽ gia hạn cho bên anh thêm ba ngày để làm lại phần mềm này. Mọi tổn thất liên quan sẽ do DSM hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Mạc tổng?”, người trưởng quản lý dự án này vừa nghe thấy lời nói của Mạc Tử Thâm, lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên.
“Anh có ý kiến gì à?”, Mạc Tử Thâm liếc mắt sang nhìn ông ta.
“Chuyện này không thể nào làm vậy đâu”, người quản lý dự án bị cái liếc mắt của Mạc Tử Thâm mà khẽ rùng mình, thế nhưng vẫn liều chết khuyên ngăn. Dời hạn lại ba ngày, toàn bộ những hậu quả sau đó thật sự rất khó giải quyết.
“Ở đây đã đến phiên anh nói rồi à?”, Mạc Tử Thâm gằn giọng. Người quản lý lập tức im bặt, không dám nói gì nữa mà chỉ ngồi xuống.
Trong lòng của ông ta cực kỳ hoảng sợ. Ở DSM không ai biết Mạc Tử Thâm là một thằng ăn chơi phá của, không chuyên tâm làm việc. Nhưng thái độ ngày hôm nay của Mạc Tử Thâm hoàn toàn nghiêm túc. Sự uy quyền của một người sếp khiến cho ông không thể nào không nghe theo.
“Từ tổng, anh thấy thế nào?”, Mạc Tử Thâm sau khi xử lý xong người quản lý dự án thì lại quay sang nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi.
“Cho tôi lý do”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, lời ít ý nhiều.
“À. Thật là ngại quá. Nhưng máy tính của anh chính là bị tôi đập nát rồi đó”, Mạc Tử Thâm nhún nhún vai, trở lại là một tên công tử ăn chơi lêu lỏng mà nói.
“Đập nát?”
“Ừ. Nát đến không thể nát hơn rồi. Chuyện là tôi vô tình thấy một cô nhóc sửa máy tính. Máy tính mở lên được rồi nhưng tôi lại thấy không thích nên đã quăng nó xuống đất, khiến nó vỡ rồi. Sau đó tôi mới biết được là máy tính của Từ tổng đây nên mới đích thân đến đây nhận tội. Từ tổng sẽ không trách móc gì tôi chứ nhỉ?”
Mạc Tử Thâm cười cười, toàn thân đều là một dạng không nghiêm túc, cười đùa mà nói. Bộ dáng không khác gì một thằng lêu lỏng đầu đường xó chợ.
Từ Ngưng Viên nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy chướng mắt vô cùng. Cô nhóc trong miệng anh ta chắc chắn là Nhạc Thanh Dao rồi.
“Nếu đã là Mạc tổng vô tình làm hư máy tính, tôi đương nhiên không tính toán với anh làm gì”, Từ Ngưng Viên cân nhắc một chút, sau đó mới mở lời.
Chuyện này ngay từ đầu là lỗi bên phía của anh. Hiện tại nếu Mạc Tử Thâm đã muốn giành hết mọi trách nhiệm thì cứ theo ý anh ta đi. TG Fintech không chịu bất cứ tổn thất nào là được rồi.
“Ừ. Thật không phải vô tình đâu. Là tôi cố tình đó”, Mạc Tử Thâm vẫn duy trì nụ cười trên môi vui vẻ mà nói. Thế nhưng lời nói của anh lại khiến cả phòng phải hít khí lạnh.
Mạc Tử Thâm liếc nhìn xung quanh rồi đi đến vỗ vỗ trên vai của Từ Ngưng Viên, nói thật khẽ bên tai anh. Giọng nói cực kỳ nghiêm túc, không còn dáng vẻ bỡn cợt khi nãy nữa.
“Từ Ngưng Viên này, máy tính của anh là do tôi làm hỏng. Vì vậy nếu muốn làm gì cứ trực tiếp đến tìm tôi, đừng có ngây phiền phức cho cô ấy nữa.”
Sau khi nói xong thì Mạc Tử Thâm lùi về sau mấy bước, nhếch miệng cười đểu. Mặt của Từ Ngưng Viên hiện tại đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Vậy nhé. Nếu cần trao đổi gì khác cứ làm việc với nhân viên của tôi đi. Hiện tại tôi có việc phải đi gấp rồi. Bye bye.”
Mạc Tử Thâm giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái, rồi quay lưng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng họp. Cả căn phòng lúc này như hầm băng, không ai dám nhìn thẳng mặt của Từ Ngưng Viên hiện tại.
Tại một phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện tư nhân.
Trên chiếc giường trắng tinh có một cô gái đang nằm ngủ, trên cô tay có một miếng băng gạc, sắc mặt tái nhợt. Nếu người khác nhìn qua chắc chắn sẽ nghĩ cô nàng này chắc hẳn là cắt cổ tay tự sát mà được cứu.
Mạc Tử Thâm dựa vào thành cửa sổ, đứng ngắm nhìn Phù Dung, nghĩ vẩn vơ rồi bật cười vì suy nghĩ của mình.
“Ưm…”
Cô gái trên giường khẽ rên lên một tiếng, mí mắt động đậy. Mạc Tử Thâm vội vàng đi gần tới bên giường, đưa tay ra định sờ thử vào trán của cô xem có nóng sốt gì không. Thế nhưng bàn tay đi được nữa đường thì Phù Dung lại mở mắt ra, nhìn đăm đăm vào anh. Mạc Tử Thâm bị giật mình, bàn tay hoảng loạn vội đặt xuống. Thế nhưng không ngờ nó không áp lên trán của Phù Dung, mà lại rơi vào chỗ nào đó thịt nhiều, mềm mại.
“Á. Biến thái”, Phù Dung hét lớn lên, hất mạnh tay của Mạc Tử Thâm ra khỏi người mình rồi kéo chăn lên che kín tận cổ, “Anh chạm vào đâu vậy hả thằng khốn?”
“Không. Không phải. Em hiểu lầm rồi. Không phải như vậy đâu?”
Mạc Tử Thâm bị tiếng hét của Phù Dung làm cho giật mình, càng trở nên hoảng loạn hơn, vội vàng giải thích với Phù Dung. Nhưng càng giải thích thì càng đen.
“Đúng là chỗ đó của em rất mềm, nhưng đó không phải tôi cố tình chạm vào.”
Phù Dung càng nghe Mạc Tử Thâm nói càng thấy anh ta là một người không ra gì. Phù Dung vớ đại lấy thứ gì trong tầm tay qua ném thẳng về phía Mạc Tử Thâm.
“Biến thái. Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi.”
“Á. Đau”, Mạc Tử Thâm bị ném trúng người, đau đớn vội né đi. Cuối cùng dưới sự tấn công của Phù Dung cũng phải chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi chờ em bình tĩnh rồi sẽ vào lại nhé?”
“Cút.”