Phù Dung theo xe cảnh sát về đồn lấy lời khai, lập biên bản. Sau khi mọi chuyện hoàn tất thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Phù Dung ngồi một mình ở băng ghế chờ, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay đầy vết xước của mình.
“Cô có cần đến bệnh viện không?”
Có tiếng nói, Phù Dung ngẩng nhìn lên, phát hiện ra người nói chuyện với mình là chị cảnh sát khi nãy đã khoác áo cho cô.
Phù Dung suy nghĩ một chút rồi lẳng lặng lắc đầu. Những vết thương này cô có thể tự mình xử lý được, vào bệnh viện sẽ tốn tiền, mất thời gian. Hơn nữa lúc điền thông tin bệnh nhân Phù Dung sẽ lúng túng. Vì vậy cô cảm thấy không cần thiết phải đến đó.
Người cảnh sát thấy Phù Dung lắc đầu thì cũng không cưỡng ép cô, chỉ là đứng nhìn Phù Dung lâu hơn một chút. Cô cảm thấy người con gái trước mặt rất lạ. Một cô gái trẻ như vậy gặp phải chuyện kinh khủng như tối hôm nay lại không tỏ ra hoảng sợ lắm. Trên người cô ta toàn vết thương, lòng bàn chân nhầy nhụa máu thịt do khi nãy chạy chân đất. Vậy mà lúc cô dìu đi không hề thấy cô ta rên lên một tiếng nào cả. Hơn nữa ánh mắt của cô gái đỏ ngầu, nhưng tuyệt đối trên mặt không vương một giọt nước mắt. Trong lòng phải cứng rắn đến cỡ nào mà khi gặp nhiều đau đớn, hoảng sợ như vậy mới không khóc?
“Đi thôi. Tôi đưa cô về.”
Người cảnh sát đánh giá Phù Dung xong thì dịu giọng nói. Cô thấy cô gái này có chút đáng thương. Đôi khi được khóc cũng là một điều hạnh phúc. Người không khóc được cũng là một loại bất hạnh.
Phù Dung đứng dậy đi theo người cảnh sát ra xe. Chiếc xe cảnh sát chạy vụt đi trong đêm khuya, đến một căn nhà xa hoa lộng lẫy.
“Không ngờ nhà cô lại giàu có đến mức này đấy.”
Suốt cả chặng đường hai người đều không nói với nhau câu nào. Đến khi dừng trước căn nhà này vị cảnh sát không nhịn được mà nói một câu phá tan bầu không khí quá im lặng.
“Đây không phải nhà tôi.”, Phù Dung rũ mắt, giọng nói cực nhỏ.
“Hả?”, Người cảnh sát không nghe rõ Phù Dung nói gì nên hỏi lại. Nhưng Phù Dung không nói lại, cô mở cửa xe bước xuống.
“Cảm ơn.”
Đây là câu nói thứ hai mà Phù Dung nói với người cảnh sát trong tối hôm nay.
“Không cần cám ơn đâu. Chị là Bạch Thanh Ngân, thuộc phòng cảnh sát cơ động thành phố. Nếu sau này có chuyện gì cần cứ đến gặp chị nhé.”
Người cảnh sát trong xe bỗng thay đổi thái độ mà tự giới thiệu với Phù Dung. Phù Dung ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy chị ta đang cười tươi rói.
“Vậy nhen. Em vào nhà ngủ đi. Bye bye.”
Bạch Thanh Ngân vẫy tay chào Phù Dung, sau đó đóng cửa xe lại. Chiếc xe cảnh sát chạy bắn đi không kém một chiếc xe đua cả. Phù Dung đứng sững lại, sau đó lắc lắc đầu rồi khập khiễng đi vào nhà của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung đi vào trong sân, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi chiếc xe hơi đắt tiền màu đen nằm nổi bật giữa sân. Cô bật cười. Hèn chi khi nãy Phù Dung cứ cảm thấy cái xe màu đen dừng lại mà cô xem là tia hy vọng cuối đó có chút quen thuộc. Thì ra là xe của Từ Ngưng Viên.
Trong lòng Phù Dung bốc lên lửa giận, bước chân trở nên nhanh hơn. Mặc dù dưới lòng bàn chân vì dùng lực quá nhiều bắt đầu chảy máu trở lại Phù Dung cũng bỏ mặc. Cô đi thẳng vào nhà, lên cầu thang, đứng trước cửa phòng của Từ Ngưng Viên mà gõ thật mạnh.
“Từ Ngưng Viên. Anh ra đây ngay cho tôi.”, Giọng nói của Phù Dung vang vọng khắp cả nhà.
“Chuyện gì?”
Cánh cửa mở ra, Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn bộ dáng Phù Dung đứng trước cửa phòng anh.
“Đêm hôm khuya khoắt cô lại phát điên cái gì hả?”
“Phải. Hiện tại tôi đúng là điên rồi. Tức đến điên rồi đây.”
Phù Dung thấy gương mặt khinh thường của Từ Ngưng Viên thì càng trở nên giận dữ hơn.
“Từ Ngưng Viên. Vì sao lúc nãy anh có thể bỏ mặc tôi trong hoàn cảnh đó mà lái xe đi vậy hả?”
“Cô đang nói chuyện gì vậy? Còn nữa, cô đang dùng cái giọng điệu gì mà nói chuyện với tôi đó?”
Chân mày của Từ Ngưng Viên càng nhíu chặt một cách lợi hại hơn. Người con gái trước mặt đang chất vấn anh ư? Cô ta dám chất vấn anh?
“Anh đừng có mà giả ngu trước mặt tôi”, Phù Dung cười khẩy, ánh mắt nhìn về Từ Ngưng Viên càng trở nên căm ghét, “Rõ ràng lúc đó anh đã nhìn thấy tôi, anh thấy tôi bị ba tên đàn ông đó uy hiếp, đe dọa. Bọn họ còn có cả dao, lại là ba người. Thế mà anh vẫn có thể bỏ tôi một mình ở lại đó mặc bọn họ muốn chém muốn giết gì tôi thì tùy? Từ Ngưng Viên, anh còn có lương tâm không hả?”
Phù Dung tức giận, giọng càng lúc càng trở nên cao hơn. Trong đầu nhớ lại hình ảnh chiếc xe chạy ngang qua trước mặt mình, lúc đó cô đã có cỡ nào tuyệt vọng. Thế mà cái tên đàn ông này vẫn có thể thản nhiên lái xe về nhà, đi ngủ. Phù Dung chưa bao giờ cảm thấy hận một người nào như lúc này. Phải. Phù Dung hận Từ Ngưng Viên, hận anh ta vô tình, ác độc. Hận anh ta coi thường mạng sống của cô.
“Cô hỏi tôi có lương tâm hay không?”
Từ Ngưng Viên nghe câu nói của Phù Dung, gương mặt từ từ giãn ra, cuối cùng lại nở một nụ cười trên môi mà hỏi:
“Vậy để tôi nói cho cô nghe. Tôi – không – có.”
“Anh.”
Phù Dung bị điệu bộ của Từ Ngưng Viên chọc tức, cô vung tay lên cao muốn tát một cái thật mạnh vào gương mặt giả dối của Từ Ngưng Viên. Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống được thì bã bị Từ Ngưng Viên bắt lấy.
“Sao? Cô muốn đánh tôi? Mơ tưởng.”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói, sau đó hất mạnh cánh tay của Phù Dung khiến cô lảo đảo lùi về sau.
“Phù Dung. Có phải cô ngu đến nỗi không nhớ được những gì tôi đã nói với cô sao? Tôi đã nói rồi. Tôi nhất định sẽ hủy diệt cô. Một người con gái xấu xa, dơ bẩn như cô mà cũng trông chờ tôi sẽ đến cứu giúp ư? Ngu xuẩn.”
Những câu nói của Từ Ngưng Viên nặng nề như tát thẳng vào mặt của Phù Dung. Hai má đau sưng đỏ vì bị tên côn đồ đánh khi nãy bỗng dưng trở nên đau rát trở lại.
“Anh nói muốn hủy diệt tôi? Có nghĩa là muốn tôi mất luôn cái mạng này của mình ư?”, Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên, hoang mang mà hỏi lại.
Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, không hiểu sao trong mắt anh lại có tia hoảng loạn. Sau đó mặt anh nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía Phù Dung chất chứa hận thù nhiều hơn.
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha.”
Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên xong thì ôm bụng mà cười lớn, cười đến đau cả ruột. Bà Năm bị tiếng cãi nhau của Từ Ngưng Viên và Phù Dung mà chạy đến, nhưng chỉ dám đứng nép một bên. Hiện tại lại chứng kiến cảnh Phù Dung cười như vậy thì cảm thấy rất lo lắng không biết có nên gọi bác sĩ hay không đây.
“Đồ điên.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung chỉ ôm bụng cười mà không nói gì hết thì mắng một câu, sau đó định đóng cửa lại tiếp tục đi ngủ.
“Từ Ngưng Viên.”, Phù Dung dừng cười mà gọi tên Từ Ngưng Viên, cánh cửa đã khép lại được một nửa thì dừng lại.
“Anh có thể hủy hoại tôi, bất cứ về thứ gì cũng được. Chỉ duy nhất mạng sống của tôi là không được. Tôi chắc chắn sẽ không để anh đụng vào nó.”, Phù Dung tiếp tục nói, giọng của cô lạnh lẽo không một chút hơi ấm.
“Kệ cô.”
Từ Ngưng Viên thờ ơ nói, sau đó đóng mạnh cánh cửa lại ngăn cách Phù Dung ở bên ngoài.
Bà Năm thấy Từ Ngưng Viên đã vào phòng, chờ thêm một lúc vẫn không thấy Phù Dung có động tĩnh gì hết thì liền bước tới bên cạnh cô.
“Nhạc tiểu thư. Cháu ổn không? Bác đưa cháu đi bệnh viện nhé?”
Bà lo lắng hỏi, gương mặt của Phù Dung hiện tại trắng bệch đến dọa người, cả người dính đầy vết bẩn. Bà cũng nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người cô, dưới lòng bàn chân thì càng thảm hơn nữa. Trong lòng không thể thở dài, đứa nhỏ này cuối cùng tại sao lại khổ đến như vậy chứ?
“Dạ không sao đâu ạ. Cháu ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Bác cũng đi ngủ đi.”
Phù Dung quay sang nhìn bà Năm, nhoẻn miệng cười rồi nói một cách vô tư như không có chuyện gì. Sau đó cô cúi chào bà Năm rồi chậm chạp bước đi.