Chương 880
Vừa định nói gì đó, Đường Thi đã thay xong quần áo bước ra ngoài, nhận thấy bầu không khí của hai anh em có chút lạ: “Hai người cãi nhau sao?”
“Không có.” Ôn Lễ Chỉ lạnh nhạt quay đầu lại: “Đi thôi”
Đường Thi nghi ngờ nhìn Ôn Minh Châu đang cúi đầu, hai vai yếu ớt run rẩy. Trong lòng thở dài một tiếng, Đường Thi bước tới đứng ở bên cạnh Ôn Lễ Chi, sau đó ra khỏi cửa nhà họ Ôn.
Ôn Minh Châu ở phòng khách nhìn Ôn Lễ Chi đi xa, chỉ cảm thấy trái tim mình đang co quắp lại. Tại sao… Ôn Lễ Chỉ, thứ anh cho em nhiều nhất luôn luôn là bóng lưng của anh?
Trong lòng có có quả nhiều sự hảo hức ngu ngốc, từ khi còn nhỏ, tất cả những suy nghĩ không thế nói ra về Ôn Lê Chí đều đã bén rẻ mọc mầm trong lòng cô ấy.
Giờ đây cành lá đã đảm thủng trái tim và trở thành thứ đau đớn nhất đối với cô ấy.
Ôn Minh Châu nằm chặt ngón tay, một mình trở về phòng, khó khăn lắm mới có Đường Thi đến làm bạn với cô ấy. Bây giờ Đường Thi đi rồi, Ôn Minh Châu cũng nên đi thôi, nơi đây cô quạnh đến phát điên.
Cô ấy khẽ ho một tiếng, người quản gia đi tới: Thưa cô, cô không sao chứ?
Hay là cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Đám quản gia này vẫn luôn nghe theo lời của Ôn Lễ Chỉ, mọi mệnh lệnh đều được Ôn Lê Chỉ đưa ra và thông qua, cái gọi là trở về phòng nghi ngơi.. Ôn Minh Châu cảm thấy nó giống như một loại quản thúc.
Ý nghĩa giống như “Đã đến lúc cô phải về phòng rồi.”
Ôn Minh Châu không chống đối, cúi đầu đi theo quản gia trở về phòng, không ai biết cô con gái nhà họ Ôn lúc này đang suy nghĩ gì Ôn Lê Chi, thích anh, là địa ngục trần gian của em trong kiếp này.
Trên chiếc xe thể thao đang chạy với tốc độ cao, Đường Thi ấn cửa sổ, gió bên đường thổi bay mái tóc dài của cô, người phụ nữ cười một tiếng, quay mặt nhìn về phía Ôn Lề Chỉ bên cạnh.
Ôn Lễ Chỉ nhìn chiếc xe đang lái phía trước, nhưng vẫn có thể nhận ra ánh mắt Đường Thi đang nhìn mình, anh ta nhếch miệng cười: “Cô nhìn tôi làm gi?”
Đường Thi chống cằm, mặc cho tóc bị hất tung. Nhìn thế này trông có vẻ như hình ảnh của cô ngày càng mờ nhạt và mông lung, người phụ nữ nói “Đang nghĩ xem tại sao đàn ông các anh đều thích nghĩ một đàng nói một nẻo.
Ôn Lê Chỉ híp mắt: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
“Tôi nghĩ chắc là mình không cần phải giải thích thêm gì nữa để khiến anh hiểu”
Mặc dù Đường Thi đang cười, nhưng giọng cô lại lạnh dần, sau đó cô nhìn thẳng vào góc nghiêng của Ôn Lễ Chỉ nói: “Ôn Minh Châu thích anh đúng không?”
Câu nói này khiến Ôn Lễ Chỉ đạp phanh gấp, Đường Thi không phản ứng kịp, theo quán tính lao về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn kéo mạnh trở lại ghế. Sau đó Ôn Lễ Chỉ ngồi đơ tại chỗ mất mấy giây, đột nhiên phanh gấp khiến mấy chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi, một lúc lâu sau anh ta mới khởi động lại xe, Đường Thi thản nhiên nói: “Chọc trúng chỗ đau của anh rồi à?”
Loại giọng điệu chậm rãi và bất cần này thực sự rất giống với Bạc Dạ coi trời bằng vung kia.
Ôn Lê Chỉ nghiến răng nghiến lơi nói: “Làm sao có nhìn ra được vậy?”
“Rất đơn giản” Đường Thi không nói vòng vo nữa: “Tôi đã nhìn ra từ rất sớm rồi, Cô ấy thích anh, hoàn toàn không thể che giấu được cảm giác vừa thích vừa sợ hiện rõ trong mất.
Thích và sợ.
Thích thì anh ta đã biết rồi, còn sợ hãi thì sao?
Nối sợ đến từ đâu?
Đường Thi nhận ra vẻ mặt đang cực kỳ nghiêm túc của Ôn Lễ Chỉ liền nheo mắt cười “Tôi đoán, lúc đầu Ôn Minh Châu hứa với anh đi quyến rũ Mã Cường là vì cô ấy thích anh, vì… muốn làm gì đó cho anh đúng không?”
Ôn Lễ Chỉ không nói được lời nào.
Anh ta không biết phải nói gì để biện minh cho mình, hoặc cũng có thể nói là anh không muốn giải thích gì nữa. “Nguyên nhân là gì, không liên quan gì đến tôi.”
Ôn Lễ Chỉ ngừng tay lái “Tôi cũng không cầu xin con bé làm việc này cho tôi”
Đúng là một người đàn ông lạnh lùng vô tình.
Đường Thi nói: “Anh sẽ không buồn khi đổi xử với cô ấy như vậy chứ?”
Ôn Lễ Chỉ cười sặc sụa giống như là cực kỳ ghét bỏ Ôn Minh Châu trong miệng nói đi nói lại câu: “Tôi nào dám?”
Trong lòng với ngoài mặt không đồng nhất.
Một người đàn ông ích kỷ, giả dối nhưng có quyền lực như vậy thì đúng là quá nguy hiểm. Đường Thi nắm chặt tay “Tôi vẫn hơi đau lòng cho Minh Châu.”
“Cô cứ việc đau lòng cho cô ta, tôi sẽ không ngăn cản bất kỳ người nào đau lòng vì cô ta”
Vẻ mặt Ôn Lễ Chỉ lãnh đạm: “Tôi không thèm tìm người khác, cũng không thèm quan tâm ai cả. Tôi chỉ quan tâm chính bản thân mình.”
Đường Thi không nói gi nữa, hai người cứ như vậy đi về phía tiệc tối, sau khi Ôn Lễ Chỉ nhận ra Đường Thi đang im lặng, anh ta liên chủ động tìm đề tài: “Sao chúng ta không nói về chuyện giữa cô và Bạc Dạ?”
Đường Thi thản nhiên nói: “Không muốn nói với người ngoài”
“Ồ” Ôn Lễ Chí không nhìn được vui vẻ nói: “Chắc tôi không phải là người ngoài nhỉ?
Hả?
Cô Đường Thi”
“Thôi ”
Đường Thi không thèm nể mặt Ôn Lễ Chỉ: “Nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ bịa ra vài câu chuyện cho anh nghe, anh có chắc là mình muốn nghe không?
Tôi không đảm bảo tính xác thực đâu”
“Sao cô lại giá dối như vậy.”
“Giống nhau cả thôi.
Ôn Lễ Chỉ bị lời nói của Đường Thi làm cho nghẹn họng, một lúc sau anh ta nói tiếp: “Bạc Dạ… có biết cô như thế này không?”
Đường Thi liếc nhìn Ôn Lễ Chỉ: “Anh đang hỏi tôi rằng Bạc Dạ có biết tôi nỗ lực như thế này vì anh ấy không hả?”
“Ừ” tuy rằng Ôn Lễ Chỉ đã biết, nhưng vẫn giả vờ như không biết, bởi vì anh ta muốn nghe xem Bạc Dạ trong mắt thơ Đường là người như thế nào.
Không ngờ Đường Thi thẳng thắn nói: “Không biết có ai gửi tin tức cho anh ấy hay không, nhưng cho dù anh ấy biết thì cũng không sao Cô không sợ bị người khác hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!