Chương 742: Người được chọn trúng, một thế hệ mới.
‘Sakahara Kurosawa có chút kinh ngạc vì Đường Duy lại có thể tiếp nhận đề nghị nhanh như vậy: “Không ngờ cậu là một người hâm mộ trung thành”
Đường Duy nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên, một người thông minh, lạnh lùng, lại nhạy bén mới khiến người khác phải say mê”
“Đúng vậy” Tìm được người cùng sở thích, Sakahara Kurosawa chắp tay lại làm vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tôi thực sự ghen tị với Conan Doyle vì đã viết ra một tác phẩm như vậy. Ông ấy hẳn cũng là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong cuộc sống hàng ngày.”
Đường Duy cười nhẹ không bình luận thêm, Sakahara Kurosawa nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên có chút ghen tị: “Tại sao cậu không có chút hứng thú nào vậy? Chúng ta đi phố Baker, có lẽ có thể trở nên giống như ‘Watson cùng Holmes là người đối tác trong tương lai”
Đường Duy có chút kinh ngạc: “Chúng ta?Trở thành đối tác?” Từ đối tác chỉ là giữa thầy Kỳ Mặc của cậu ta và Lạc Phàm, người có thể được coi là một đối tác thực sự, gian khố đồng hành, dù cho chạy trốn cũng đều chung với nhau.
Đường Duy chưa bao giờ nghĩ rằng Sakahara Kurosawa sẽ đưa ra đề nghị này.
Tối hôm đó, Phương Hải gọi bọn trẻ lại với nhau, sau đó giới thiệu lần lượt, Đường Duy và Sakahara Kurosawa có mối quan hệ đặc biệt tốt, điều này khiến Phương Hải vô cùng ngạc nhiên.
Trong quá trình phát sóng trực tiếp, bảy đứa trẻ bắt đầu giới thiệu bản thân với khán giả khắp cả nước, Đường Duy cũng ở trong số đó, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, làm cho Đường Thi ngồi trước TV cũng thả lỏng, sau khi tất tivi Đường Duy bước xuống từ trước màn sân khấu, Sakahara Kurosawa nắm lấy tay cậu.
Cậu ấy nói: “Tôi nhận ra cậu rồi, cậu là con trai của Bạc Dạ, phải không?”
Đường Duy sửng sốt, sau đó đứa nhỏ duỗi tay ra: “Vậy tôi lại phải chào hỏi từ đầu, tôi là con trai của Bộ trưởng Bộ Tài chính, Sakahara Kurosawa.”
Sakahara Kurosawa…
Thành thật mà nói, đây thực sự không phải là một cái tên rất hay, nhưng để đáp lại sự chân thành trong mắt cậu ta, Đường Duy hạ chút cảnh giác, sau đó nói với câu ta: “Tôi nghĩ người khác hình như không có thiện chí với chúng ta cho lãm”
Sakahara Kurosawa mỉm cười đầy ẩn ý, bọn họ không phải là những đứa trẻ bình thường, hoặc có lẽ là loại người giống như Đường Duy. “Cậu nói đúng, tôi cho rằng lần này có thể coi là một loại cạnh tranh”
Sakahara Kurosawa đưa Đường Duy đến góc tường, máy quay chuyến động theo, đã quay được bóng lưng họ đang trò chuyện rôm rả cùng nhau, khiến một đám fan các bà mẹ đang ngồi chờ trước TV phải thốt lên vì quá đáng yêu, quả thật rất đáng yêu.
Vào giờ phút này Bạc Dạ đang bay trên đường phố Luân Đôn, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, khóe miệng nhếch mép, vô số tiếp viên hàng không trong khoang VIP muốn đi lên đến chỗ người đàn ông lạnh lùng này, nhưng khí tràng thực sự quá mạnh nên bọn họ không dám đến gần.
“Người của chúng ta đã tìm ra tung tích của Vinh Nam” Lâm Từ ở bên nói nhỏ: “Bọn họ cũng đang xuất phát”
“Rất tốt” Bạc Dạ hạ thấp vành mũ: “Chuyện trong nước của tôi không bị lộ chứ?”