Chương 682
“Ôi, con rể, con ăn cam đi.” Một lúc sau, táo trong miệng biến thành cam, một lúc sau thì Lâm Từ cũng bị nhét một quả chuối, không biết phải làm thế nào với quả chuối, bên kia La Mẫn và Đường Quân còn rất hào phóng: “Ăn nhiều một chút nhé, chao ôi, chúng ta đã lâu không có khách tới thăm rồi, con rể đẹp trai quá, Đường Thi nhà ba mẹ thật có phúc, ánh mắt cũng khá. Lúc hai con mới bắt đầu yêu đương thì ba mẹ cũng giật mình.”
Khuôn mặt Bạc Dạ tái nhợt ngồi nói chuyện đứt quãng với La Mẫn. Tư duy của người phụ nữ trung niên hoàn toàn rối loạn và những điều bà ấy nói không hề mạch lạc chút nào, thậm chí một số câu thậm chí có thể là do bà ấy bịa ra nhưng Bac Dạ không nỡ lòng mà cắt ngang.
Chuyện anh đã phụ lòng vợ chồng này đã làm họ chịu đả kích nghiêm trọng như thế nào mới có thể biến thành bộ dáng rối loạn tâm thần như vậy?
Chẳng trách họ không bị người ta phát hiện, hoặc rất nhiều tin tức được tìm kiếm không có phản hồi, bởi vì họ có thể đã quên thế giới bên ngoài và chỉ bị nhốt trong cái phòng giống như cái lồng này.
Nếu không phải Bạc Dạ nhờ R7CKY và họ phát hiện có khuôn mặt giống ba mẹ Đường Thi trong hồ sơ giám sát của bệnh viện này thì nếu không rất có thể sẽ bỏ sót tin tức của họ.
Bạc Dạ thở dài: “Mẹ, Đường Thi rất tốt. Hôm nay cô ấy bận rộn công việc nên không thể đến được nên gọi con đến gặp ba mẹ. Thân thể của ba me thế nào rồi, có khỏe không?”
Đường Quân khàn giọng nói: “Ồ, chúng ta rất tốt. Đứa nhỏ Đường Thi này từ nhỏ đã có tính cách rất mạnh, nhất định phải so với những người khác. Một cô gái con nhà gia giáo, lại vừa thanh cao vừa cứng cỏi… ở bên ngoài chắc chắn sẽ chịu thiệt, con hãy giúp ba mẹ chăm sóc con bé nhiều hơn nhé. Con nói với con bé rằng ba mẹ vẫn rất ổn, bảo con bé đừng lo lắng nữa.”
Trong lòng Bạc Dạ đột nhiên co rúm lại.
Mặc dù ba mẹ không nhớ gì, cái gì cũng hỗn loạn rối rầm, nhưng họ lại nhớ hết tất cả những thứ liên quan đến Đường Thi.
Đáng thương cho tấm lòng của ba mẹ của thế giới.
Nếu có một người nào đó mà bạn có thể nhớ kỹ kể cả khi tinh thần thất thường thì người đó hẳn là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời bạn.
Nó giống như lần đầu tiên Bạc Dạ nhìn thấy Đường Thi sau khi mất trí nhớ.
Bạc Dạ nghe theo lời Đường Quân nói tiếp: “Ba, con sẽ chăm sóc tốt cho Đường Thi, ba mẹ cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt. Ba mẹ hãy nói cho con biết, gần đây có ai tìm đến thăm hai người không?”
Vấn đề trọng điểm đến rồi…
Đường Quân cùng La Mẫn nhìn nhau một chút, sau đó lắc đầu: “Không có ai cả, gần đây đều là như vậy, chỉ có hàng xóm bên cạnh đến chào hỏi. Gần đây không có ai tới gặp chúng ta”
Hàng xóm bên cạnh? Nơi này của bọn họ là một phòng bệnh khép kín, thậm chí có thể hàng xóm bên cạnh là do họ tưởng tượng ra mà thôi. “Ba mẹ, hai người nghĩ kỹ lại đi, Đường Thi nói hình như gần đây có người đến thăm hai người, có phải là hai người đã quên rồi không? Cô ấy để bạn bè đến tìm hai người.”
Loại lời nói gợi ý này cao cấp, Đường Quân lập tức nhớ ra: “Ồ! Có một người mặc vest đen cao lớn đến cho ba mẹ ăn chút gì đó. Cậu ta nói cậu ta là bạn của Đường Thi!”
Quả nhiên…
Bạc Dạ híp mắt lại: “Ba còn nhớ người đó trông như thế nào không?” “Rất đẹp trai, cao ráo, hơn nữa còn rất lễ phép, hào hoa phong nhã” Đường Quân lẩm bẩm nói: “Ba đã nhìn thấy mặt cậu ở đâu rồi, La Mẫn, tôi không nhớ nữa rồi.”
La Mẫn cũng không nhớ được nữa, đau đớn lắc đầu: “Cậu ta cho chúng ta ăn cái gì… à… ăn cái gì… màu trắng…”
Trong lòng Bạc Dạ cả kinh, chẳng lẽ có ai đó đã biển bố mẹ Đường Thi thành thế này? Có phải họ đã cho ba mẹ Đường Thi ăn một loại thuốc trắng nào đó không?
Lâm Từ đứng dậy, phát hiện vẻ mặt của Đường Quân và La Mẫn đã bắt đầu không đúng.
Họ lại bắt đầu mất đi lý trí. “A a a a..” Đường Quyền bỗng nhiên gào thét, Bạc Dạ và Lâm Từ cũng sợ hết hồn, sau đó họ nhìn thấy hai vợ chồng lôi kéo nhau, ánh mắt vẩn đục, mất đi lý trí.
Họ lập tức gọi cho y tá, sau đó y tá bước vào tiêm thuốc an thần cho bố mẹ Đường Thi, người y ta quay lại, cảnh giác nhìn Bạc Dạ: “Anh là ai?”
Bạc Dạ trầm giọng nói: “Tôi là con rể của bọn họ… chỉ là không biết… sẽ như thế này” “Họ bị bệnh tâm thần phân liệt rất nặng, không nhớ được gì, phát bệnh thì đánh người, hơn nữa còn סט מחטטוס kèm theo chứng rối loạn lưỡng cực.” Cô y tá thở dài: “Tháng nào anh cũng đến thế thì sao lại không biết?”
Đến mỗi tháng? Còn ai khác lấy thân phận là con rể đến thăm Đường Quyền và La Mẫn hàng tháng?
Hồi chuông báo động vang lên mãnh liệt trong lòng Bạc Dạ, anh nhanh chóng tìm cớ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện: “Trước đây tôi cũng sẽ cử trợ lý qua, bởi vì tôi bận công việc, có lúc không thể chăm sóc cho hai người lớn… vì th..” “Chẳng trách.” Y tá liếc anh một cái: “Thấy anh chắc là ông chủ lớn nhỉ, than ôi, để tôi nói cho anh biết, cho dù có nhiều tiền đi nữa cũng không thể mua được thời gian. Anh nhìn hai người già bọn họ đi, tinh thần đều đã không bình thường rồi, anh còn làm việc kiếm tiền gì nữa chứ! Anh cố gắng đến thăm bọn họ nhiều hơn đi, nếu không sẽ thực sự khiến họ chạnh lòng đó.”