Chương 1794
Giây phút đó, mắt Tô Nhan đỏ lên, thử chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Đường Duy, sau khi nhận được phản hồi, Đường Duy nhanh chóng nắm chặt.
Nắm chặt, người đàn ông toét miệng cười nói: “Dậy đi, rất lâu rồi anh chưa ăn khuya ở mấy quán ven đường?
Lo lắng lần đầu Tô Nhan ngồi mô tô, sợ cô bị giật mình, Đường Duy cố ý chọn một chiếc xe 310 nằm giữ gara, nổ máy lái đến cửa, sau đó cậu phanh xe lại, một chân để trên xe, lấy một cái mũ bảo hiểm rồi quay lại đặt vào tay Tò Nhan.
Thiếu chút nữa là Tô Nhan đã không cầm được, sức nặng của mũ bảo hiểm không nhỏ, Đường Duy nói: “Nhìn xem có vừa không”
Rất vừa.
Tô Nhan nghĩ ngờ nhìn Đường Duy một cái Cậu cườ ‘Đã sớm chuẩn bị cho em, suy nghĩ ngày nào đó đưa em đi hóng gió “Tôi không muốn ngồi xe quá cao”
“Không sao đâu, anh là người đàn ông mạnh mẽ đó? Đường Duy vỗ chỗ ngồi phía sau một cái: “Lên đi, ôm chắc anh, chúng ta lên đường”
Tô Nhan rất không tình nguyện lên xe của Đường Duy, Đường Duy lôi kéo tay cô: “Ôm chỗ này”
Tô Nhan nóng nảy: “Anh đừng bắt tôi, tự tôi sẽ — Đường Duy cố ý vặn ga, xe mô tô lao vùn vựt về phía trước, Tô Nhan bị dọa sợ hét to một tiếng vội vàng ôm lấy eo Đường Duy, Đường Duy cười híp mắt: *Đã nói rồi, em ôm chặt một chút”
Tiếng gió rất lớn, rót vào lỗ tai của họ, Tô Nhan ôm chặt eo Đường Duy: “Anh có thể chạy~— chậm một chút không!”
“Chậm nữa sẽ chết máy”
Đường Duy không ngừng cười ha ha, tiếng gió hòa lẫn tiếng cười bướng bỉnh của cậu, vừa hấp dẫn vừa trầm khàn: “Động cơ của xe mô tô chính là nhanh như thế, chiếc này đã coi như rất chậm rồi!”
“Anh lái mô tô thì nhìn về phía trước đứ” Tô Nhan bị dọa sợ nói: “Đừng có quay lại nhìn tôi! Nhìn đường đi!”
“Dạ, dạ!” Đường Duy hét: “Có muốn ăn gì không?