Chương 8
“Bà đoán xem? Nhưng tôi xin nhắc nhở bà một câu, bây giờ tôi là vợ của Tiêu Khôn Hoằng, mợ ba của nhà họ Tiêu.”
“Thi Nhân, chị đừng có diễu võ giương oai, chẳng qua là gả cho một kẻ tàn phế thì có gì mà đắc ý! Người được cưng chiều nhất ở nhà họ Tiêu là Tiêu Vinh chứ không phải là Tiêu Khôn Hoằng.” Vương Ngọc San bỗng bước xuống cầu thang, vênh váo nói.
“Câm mồm!” Vương Duyệt quát con gái, cảnh giác nhìn Thi Nhân: “Tôi sẽ kêu tài xế đưa cô đến đó.”
“Coi như bà thức thời.”
“Nếu cô đã được lòng cậu ba thì khi nào mới mời cậu ba về nhà một chút?”
Thi Nhân trào phúng: “Nơi có bồ nhí với con riêng không phải là nhà của tôi.”
Vương Ngọc San lập tức nổi điên: “Mẹ, tại sao mẹ lại nhường nhịn con tiện nhân đó?”
“Không cần thiết tranh cãi nhất thời, ít nhất chờ cô ta đổi lại em trai con đã. Chờ ba con về, con không được nói xấu Thi Nhân đâu đấy. Nếu Thi Nhân bị trả lại thì em trai con phải làm sao đây?”
Ai bảo con trai bà ta không cố gắng, trêu vào nhà họ Tiêu làm gì.
“Mẹ, có khi nào Thi Nhân sẽ phát hiện điều gì ở viện điều dưỡng không?” Vương Ngọc San lo lắng nói.
“Không đâu. Mẹ đã thu xếp hết rồi, cô ta sẽ không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào đâu.”
Bây giờ điều Vương Duyệt lo lắng không phải là chuyện này. Bà ta vốn định mượn tay Tiêu Khôn Hoằng diệt trừ Thi Nhân, không biết lại xảy ra sai sót chỗ nào. Tuyệt đối không thể để Thi Nhân mượn nhà họ Tiêu vực dậy lần nữa.
Thi Nhân ngồi trên xe, đi đến một viện điều dưỡng rất hoang vắng. Trái tim cô càng ngày càng nguội lạnh, nếu mẹ cô bị giam ở đây thì sao có thể chạy thoát? Cô không thể kìm nén cơn giận trong lòng.
Xe vừa dừng lại, Thi Nhân gần như chạy vào trong. Trước đó Vương Duyệt đã gọi điện đến đây nên Thi Nhân thuận lợi được gặp mẹ, vành mắt cô đỏ hoe: “Mẹ, con đã về rồi.”
Xin lỗi, con đã về trễ.
Nhưng ngay sau đó, cô bỗng phát hiện khác thường. Hình như mẹ cô không nhận ra cô, luôn nhìn về phương xa với đôi mắt vô hồn, cứ như là không nghe thấy cô nói gì.
“Mẹ, mẹ nhìn con đi, con là Nhân đây.” Bất kể cô nói gì, mẹ cô đều không có phản ứng.
Không lâu sau, một nữ bác sĩ đi tới: “Chào cô Nhân, tôi là bác sĩ chủ trị của mẹ cô, có thể nói chuyện không?”
“Mẹ tôi bị sao vậy?”
“Mẹ cô vốn đã không khỏe, mắc chứng trầm cảm quanh năm, bị kích thích nghiêm trọng dẫn đến tinh thần thất thường, còn có triệu chứng ban đầu của chứng Alzheimer.”
Vành mắt Thi Nhân đỏ hoe: “Không thể nào, sao mẹ tôi lại bị trầm cảm chứ. Mẹ tôi vẫn luôn lạc quan %3D mà.”
“Rất khó nói về loại bệnh này, dựa theo hiểu biết của tôi thì chính là như thế. Quá trình trị liệu kế tiếp còn cần sự phối hợp của con cái, cô nên thường xuyên đến gặp bà ấy.”
Kế tiếp, Thi Nhân nói chuyện với mẹ rất lâu, nhưng bà ấy vẫn không có chút phản ứng nào. Mãi đến khi đã hết giờ thăm bệnh, mẹ cô được y tá đưa về phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ, mấy ngày nữa con sẽ lại đến thăm mẹ.” Thi Nhân phất tay, lưu luyến rời đi.
Có điều sau khi cô rời đi, bà mẹ vẫn luôn im lặng bỗng quay sang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Sau khi đi ra ngoài, Thi Nhân mới phát hiện tài xế đã sớm đi mất. Cô phản xạ lấy điện thoại, lúc này mới nhớ lúc trước điện thoại đã bị cha cô lấy mất, vậy thì bây giờ cô nên làm gì đây?
Viện điều dưỡng được xây trên núi, cách nội thành rất xa. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu đen chạy tới, cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú: “Em dâu, sao em lại ở đây?”