Một đoàn người trực tiếp đi tới bệnh viện.
Cả tối ngày hôm qua Mạc Đông Lăng không hề ngủ vẫn luôn ở đây đợi tin tức. Người của anh ta điều tra các camera ở gần bệnh viện phát hiện ra đúng là Thi Nhân ở bên ngoài đã bị người ta đưa đi.
Tất cả sắp xếp rất bài bản và điêu luyện.
Mạc Đông Lăng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với tổ chức đứng sau kia, đợi sau khi sự việc lần này kết thúc thì anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cái tổ chức có tên gọi là Con Nhện gì đó.
“Sếp, Tiêu Khôn Hoằng tới ạ.”
Mạc Đông Lăng đứng dậy nhìn mấy chiếc xe dừng lại ở bên ngoài bệnh viện, người từ trên xe đi xuống ngoài Tiêu Khôn Hoằng ra thì còn có Diệp Tranh và Mạc Tử Tây em gái mình.
Anh ta hơi nheo mắt lại, dường như cảnh giác được chuyện gì đó.
“Anh cả.”
Mạc Mỹ Đình lúc này bước tới nhìn đám người dưới lầu: “Sao bọn họ lại tới đây vậy.”
Anh ta nói: “Thi Nhân mất tích rồi.”
“Cái gì cơ? Thi Nhân mất tích ư, sao có thể xảy ra chuyện này chứ, không phải là giả đó chứ anh?”
Tuy rằng mồm thì Mạc Mỹ Đình nói những lời kinh ngạc nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy rất hả hê.
Cuối cùng cũng loại trừ được Thi Nhân rồi.
Mạc Đông Lăng nhìn cô ta và nói: “Đúng vậy, tại sao lại có thể mất tích được chứ, rốt cuộc thì ai đã làm chứ?”
Bàn tay của anh ta từ từ nắm lại, nếu như có thể thì anh ta thật sự muốn giết chết người phụ nữ ở bên cạnh này.
Cửa thang máy mở ra, một đoàn ba người đi ra.
Mạc Tử Tây là người đi đầu tiên, ánh mắt của cô ấy mang theo sự tức giận đi tới. Mạc Mỹ Đình nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đột nhiên có một bất an. Biểu cảm này không giống như tới tìm người mà giống tới tính nợ hơn.
Lại thêm cả việc Tiêu Khôn Hoằng cũng tới đây nữa, cho nên cô ta không dám mạo hiểm.
Mạc Mỹ Đình như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta vội vàng nói: “Anh cả, em đột nhiên nhớ ra mình có chuyện gấp,em đi trước đây.”
Nếu như Mạc Tử Tây trở mặt không nhận người thì chẳng phải cô ta đen đủi rồi sao?
Nếu như rơi vào trong tay Tiêu Khôn Hoằng thì kết cục của cô ta nhất định sẽ rất khó coi. Cô ta không muốn bản thân mình lại rơi vào tay tên ác ma Tiêu Khôn Hoằng này nữa đâu.
“Đứng lại, Mạc Mỹ Đình! Thi Nhân đang ở đâu, cô đưa người ra đây.”
Lúc này đây Mạc Mỹ Đình cũng biết bản thân mình chạy không nổi, thế là cô ta dứt khoát dừng lại: “Em nói cái gì thế chị nghe không hiểu. Sao chị biết được Thi Nhân ở đâu chứ.”
“Sao cô lại không biết được, cô đừng có giả vờ nữa.”
Mạc Tử Tây hung ác nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình, hận không thể túm lấy người này cắn một phát. Người phụ nữ này thật sự rất xấu xa.
Tại sao trên thế giới này lại có một người phụ nữ ác độc như thế chứ.
“Tử Tây, e không thể vì chuyện mất đi tư cách người thừa kế mà hất một chậu nước bẩn lên trên người chị được.”
Mạc Mỹ Đình đứng yên ở đó, cô ta ở trước mặt mọi người nở một nụ cười nhạt.
Các người làm gì được tôi chứ?
Một giây sau Mạc Mỹ Đình bị người ta tát cho một, gương mặt cô ta đau bỏng rát . Cô ta kinh ngạc nhìn Mạc Tử Tây: “Em bị điên à?”
“Đúng vậy, tôi đang bị điên rồi.”
Mạc Tử Tây nhìn Mạc Đông Lăng và nói: “Anh cả, em có chuyện này muốn nói cho anh biết, hôm nay em phải lột bộ mặt thật của người phụ nữ này.”
“Mạc Tử Tây, em nghĩ kỹ rồi chứ?”
Trong lòng Mạc Mỹ Đình hơi hoảng loạn, cô ta nắm lấy cánh tay Mạc Tử Tây. Mạc Tử Tây có phải điên rồi không, sao lại dám nói ra chứ?
“Cô buông tay ra.”
Mạc Tử Tây vùng vẫy không được, một giây sau thì một đôi tay khỏe mạnh giơ tới, kéo tay của Mạc Mỹ Đình ra. Diệp Tranh bảo vệ Mạc Tử Tây, gương mặt của anh ta lạnh lùng: “Mạc Mỹ Đình, thật đáng tiếc khi kế hoạch của cô phải bị phơi bày ra ánh sáng rồi.”
“Tôi không hiểu các người đang nói cái gì.”
Mạc Mỹ Đình mới không ngu ngốc đi thừa nhận.
Diệp Tranh nhìn Mạc Đông Lăng và nói: “Lúc Đầu Tử Tây lựa chọn từ bỏ quyền thừa kế là vì người phụ nữ này đã lợi dụng chuyện của Mạc Mộng Thần để đe dọa cô ấy.”
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Trong lòng Mạc Mỹ Đình dự cảm không lành, quả nhiên bị cô ta đoán trúng rồi.
Xem ra Thi Nhân mất tích thực sự đã khiến cánh mấy người Tiêu Khôn Hoằng tức giận rồi.
Mạc Đông Lăng ngờ vực hỏi lại: “Lợi dụng chuyện của Mộng Thần?”
“Đúng vậy, là do em đẩy ngã chị Mộng Thần, chuyện này không hề liên quan tới phu nhân Hách, là do em làm. Hung thủ thật sự là em.”
Lúc Mạc Tử Tây cắn răng nói ra chân tướng thì cả người cô dường như mất đi tất cả tri giác. Cô ấy biết sau khi nói ra thì bản thân mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Nhưng cô ấy lại không hề cảm thấy hối hận một chút nào.
Không thể tiếp tục sai lầm được nữa.
Không thể lại khiến người khác bị tổn thương nữa.
Lúc Mạc Mỹ Đình nghe thấy thế thì đáy mắt cô ta lóe lên một tia âm u, ngu dốt, nói ra thì có lợi gì chứ?
Vẻ mặt của Mạc Đông Lăng thay đổi, anh ta hoài nghi nhin Mạc Tử Tây: “Em có biết bản thân mình đang nói gì không?”
Là em ư?
“Em biết, bao nhiêu năm nay em vẫn luôn áy náy và chạy trốn. Nhưng bây giờ em không muốn chạy trốn nữa.”
Khóe mắt của Mạc Tử Tây đỏ ửng, cô ấy nhìn Mạc Mỹ Đình ở bên cạnh: “Cái cô chủ đằng ngoại nhà họ Mặc này đã dùng chuyện của chị Mộng Thần để uy hiếp em, muốn em từ bỏ quyền thừa kế. Nếu không cô ta sẽ phơi bày chuyện này ra ánh sáng, khiến em không thể ngóc đầu lên được.”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập chung lên trên người Mạc Mỹ Đình.
Gương mặt của Mạc Đông lăng lạnh lẽo: “Mạc Mỹ Đình, chuyện này em giải thích như thế nào?”
Cô ta có một loại cảm giác không thoải mái, cô ta liền vội phủ nhận: “Anh cả, sao em có thể biết chuyện lúc đó được chứ. Lúc đó em còn chưa quay trở lại nhà họ Mạc đâu. Em gái Tử Tây à, em phải chịu trách nhiệm với chính lời nói của mình đó. Chuyện mà chị chưa từng làm thì em không được ăn nói linh tinh.”
‘Cô chưa từng làm?”
Mạc Tử Tây lôi điện thoại ra bật lên một đoạn ghi âm: “Vừa hay lúc đó tôi có ghi âm lại đoạn nói chuyện của hai chúng ta, cô có muốn để anh cả nghe hay không?”
Lúc này Mạc Mỹ Đình không cãi được nữa rồi.
Người phụ nữ đần độn này thế mà lại giở trò này, chết tiệt.
Mạc Tử Tây lại tự lột trần mình.
Những lời uy hiếp của Mạc Mỹ Đình được bật lên, nhưng Mạc Mỹ Đình cũng bình tĩnh lại được.
Sau khi nghe đoạn ghi âm thì Mạc Tử Tây tiếp tục nói: “Anh cả, em biết lúc ban đầu là do em sai, nhưng em sẽ chủ động nhận trách nhiệm của mình, cũng không để người khác đạt được lợi.”
Dường như Mạc Đông Lăng có chút khó mà chấp nhận được kết quả này.
Anh ta vịn cửa sổ một dạo lâu sau mới bình tĩnh lại được.Anh ta nghiêng đầu nhìn Mạc Mỹ Đình: “Sao em lại biết chuyện này?”
Đầu óc Mạc Mỹ Đình nhất thời rối bời.
Con mẹ nó, tất cả kế hoạch đều bị Mạc Tử Tây đảo loạn hết rồi.
Cô ta miễn cưỡng nói chuyện: “Anh cả, em biết mình sai rồi. Thực ra là người thần bí đó gửi cho em, nói rằng có thể lợi dụng chuyện này để tranh giành vị trí thừa kế. Kể từ khi tay em bị thương, mọi người đều coi thường em. Cho nên em nới mê muội bị người khác lợi dụng.”
“Hay cho một cái cớ bị người khác lợi dụng.”
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng nói chuyện,ánh mắt của anh lạnh lẽo nhìn cô ta: “Liệu có ai sẽ tin lời nói xảo quyệt của cô?”
‘Anh cả, anh nhất định phải tin em. Lúc đầu em chỉ thử làm thế thôi, không ngờ rằng Mạc Tiểu Tây lại thỏa hiệp thật. Sao em có thể biết rõ mọi chuyện xảy ra lúc đó chứ, tất cả đều là do người khác gửi cho em.”
Mạc Mỹ Đình khóc lóc kêu oan, bộ dạng rất ấm ức.
Gương mặt của Mạc Đông Lăng vô cảm: “Em bảo anh phải tin em như thế nào?”
“Anh cả, em nhất định sẽ tìm ra người gửi mấy chuyện đó cho em để chứng minh sự trong sạch của mình. Anh cho em chút thời gian, em nhất định sẽ chứng minh được mình trong sạch.”
Mạc Mỹ Đình biết bản thân mình nên nói gì để có lợi cho mình.
Con thứ ngu ngốc kia tưởng rằng sau khi vạch trần cô ta thì cô ta không làm gì được sao?
Mạc Đông Lăng ngập ngừng rồi nói: “Ba ngày.”
“Vâng, em nhất định sẽ chứng minh được.”
Mạc Mỹ Đình nhìn Mạc Tử Tây, khóe mắt cô ta lộ ra tia trào phúng. Nhìn đi, cho dù cô có vùng vẫy thì nào thì cũng có làm gì được tôi đâu.
Thời gian ba ngày quá đủ để cô ta sắp xếp tất cả mọi chuyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!