Lúc Tiêu Khôn Hoằng tức giận thì cả người dường như chìm trong bể đá vậy.
“Sếp, chúng tôi có hỏi mợ chủ, mợ ấy bảo đi ra ngoài có chút việc gấp cần giải quyết. Chúng tôi đã cho người đi theo mợ chủ rồi ạ.”
“Vậy cô ấy đâu?”
Vệ sĩ liền lập tức liên lạc với người được phái đi bảo vệ, biết được tin tức liền nói: “Mợ chủ đi tới bệnh viện gặp ông cụ nhà họ Mặc, vẫn chưa đi ra ngoài ạ.”
Vẫn chưa ra?
Tiêu Khôn Hoằng luôn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Sai người đi vào trong tìm.”
Sau khi anh nói xong câu này liền lập tức gọi điện thoại cho Mạc Đông Lăng, phía bên kia nghe điện rất nhanh: “Alo, anh Tiêu.”
“Bảo Mạc Đông Lăng nghe máy.”
Người nghe điện thoại là trợ lý, vừa nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng gọi điện tới liền đi gọi Mạc Đông Lăng dậy.
Mạc Đông Lăng nhướng mày nhận lấy điện thoại: “Sao vậy?”
“Hôm nay anh bảo Thi Nhân tối nay tới bệnh viện thăm ông cụ Mạc à?”
“Không có.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Mạc Đông Lăng thì Tiêu Khôn Hoằng liền biết mọi chuyện không hay rồi. Người phía bệnh viện của anh tìm quanh bệnh viện một vòng nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhân. Chỉ nhìn thấy chiếc áo khoác và tóc giả mà lúc Thi Nhân đi ra ngoài mặc đang ở nhà vệ sinh.
Điều đó có thể thấy rằng cái người mà vệ sĩ nhìn thấy khi bước vào trong bệnh viện chính là giả không phải Thi Nhân.
Thi Nhân thật sự đã sớm bị người khác đưa đi rồi.
Tiêu Khôn Hoằng hít sâu một hơi, đôi mắt của anh âm u: “Vậy bây giờ tôi nói cho anh một tin xấu đó chính là Thi Nhân mất tích rồi. Với lại đối phương lợi dụng điện thoại của anh để dụ dỗ cô ấy đi.”
Thi Nhân rất cảnh giác.
Đặc biệt là vào khoảng thời gian này, cô ấy sẽ không vô cớ mà rời đi.
Mấy ngày gần đây anh bị đau đầu nửa đêm thường ngủ không ngon, cho nên chắc là Thi Nhân mới không gọi anh dậy.
Cô cũng biết rằng có vệ sĩ đi theo, mà nơi đến chính là địa bàn nhà họ Mạc cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chính vì như thế cho nên nửa đêm Thi Nhân mới đơn độc một mình đi tới bệnh viện.
Kết quả vừa hay lại rơi vào lưới của đối phương.
Tiêu Khôn Hoằng một chân đá đổ chiếc bàn ở bên cạnh, cả người anh trở nên hung bạo và nguy hiểm.
Gương mặt của Mạc Đông Lăng lạnh lùng: “Bây giờ tôi lập tức đi tới bệnh viện, tôi sẽ sai người đi kiểm tra camera ở bên đó, rất nhanh thì sẽ có kết quả thôi.”
Hai người đàn ông lập tức tìm ra vấn đề then chốt.
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng mang theo sự tức giận: “Cô ấy lại tin tưởng anh như vậy, thật sự là khiến tôi có chút bất ngờ.”
“Xin lỗi.”
Mạc Đông Lăng thật sự không ngờ được rằng người đó lại lợi dụng thông tin của mình để dụ Thi Nhân cắn câu, nếu như Thi Nhân vì mình mà bị thương thì anh ta không biết phải tha thứ cho bản thân mình như thế nào nữa.
Nhà họ Mạc nợ Thi Nhân quá nhiều rồi.
“Tôi không cần anh xin lỗi tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng tắt điện thoại sau đó ngồi lên trên ghế sô pha, cả cái phòng khách một mảng yên tĩnh không ai dám nói gì.
Trợ lý Cao bước tới: “Sếp, đã sắp xếp xong xe rồi ạ.”
Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng lại không nói gì cả, vừa nãy còn nói sẽ lập tức đi tới bệnh viện, nhưng bây giờ đột nhiên không đi nữa.
Một lúc lâu sau Tiêu Khôn Hoằng mới gửi cho Tiêu Vinh một tin nhắn: “Lời mà anh nói, vẫn tính chứ?”
Không thấy Thi Nhân nữa rồi.
Người duy nhất có thể bảo vệ được Thi Nhân chỉ có Tiêu Vinh.
Bây giờ chắc chắn cô đã bị đưa đi rồi, cho dù anh có lập tức đi tới bệnh viện thì cũng không làm được gì nữa.
Phía bên Tiểu Vinh không hề trả lời lại, điện thoại cũng ở trong trạng thái ngoài cùng phủ sóng.
Tiêu Vinh cũng đã đoán được tình hình hiện tại của Tiêu Vinh, do đó chỉ có thể đợi Tiêu Vinh liên lạc với mình, còn không phải làm chuyện gì khác nữa.
Trợ lý Cao nói: ‘Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Xem camera của các lối ra vào thành phố, nếu nơi nào có vấn đề. Tuyệt đối không để cô ấy bị đưa ra khỏi thành phố.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu lên thì dưới đáy mắt hơi hồng hồng, khóe mắt mang theo chút nguy hiểm.
Haha, hổ không gầm lại tưởng anh là mèo à?
......
Trời cũng đã sáng rồi.
Thi Nhân bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho tỉnh lại, vào thời khắc cô mở mắt ra thì ngửi thấy một mùi rất khó chịu. Nơi này có lẽ chính là một nhà kho đã bị bỏ lâu.
“Tỉnh rồi à, Tiêu phu nhân?”
Cố Văn Trình nhìn người phụ nữ ở trước mặt và từ từ tiến lại gần: “Vết thương trên tay của tôi vẫn chưa khỏi hẳn đây, có phải là cảm thấy quen lắm không? Đều là do Tiêu Khôn Hoằng gây nên, cô nói xem bây giờ có lẽ anh ta đã biết tin cô mất tích chưa?”
Cả người Thi Nhân đều nằm trên mặt đất, chân tay bị trói lại. Tư thế này có chút nhục nhã.
Cô cắn răng cuối cùng cũng ngồi dậy một cách khó khăn.
Thần sắc của cô điềm đạm nhìn qua, phát hiện ngoài Cố Văn Trình ra thì còn có hai người nữa đó chính là Mạc Mỹ Đình và Tiêu Vinh.
Trong lòng cô chợt chùng xuống.
Thế mà lại có thể nhìn thấy Mạc Mỹ Đình ở đây, có lẽ lần này người đứng phía sau kia thật sự không muốn để cho cô sống rồi.
Đã đến lúc cháy nhà lộ ra mặt chuột rồi.
Trong lòng cô dự tính một chút, sau đó lạnh lùng nhìn Cố Văn Trình: “Lời anh nói sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Vết thương của anh không phải do Tiêu Khôn Hoằng tạo ra, đính xác mà nói thì là do anh tự chuốc lấy.”
Gương mặt của Cố Văn Trình lạnh đi.
Đúng lúc này Mạc Mỹ Đình cười đểu đi lên phía trước, trực tiếp tát một cái vào mặt Thi Nhân: “Tới lúc này rồi còn cứng miệng, cô thật sự cho rằng tới bây giờ rồi mà mình vẫn còn là Tiêu phu nhân cao cao tại thượng sao? Đúng là loại phụ nữ không biết điều.”
Mặt Thi Nhân truyền tới một loại cảm giác nóng bỏng đau rát.
Mạc Mỹ Đình đợi ngày này quá lâu rồi, cuối cùng cô ta cũng đợi được tới ngày hôm nay rồi.
Cô ta cúi người xuống nhìn Thi Nhân, giọng nói lạnh lẽo sắc bén: “Tôi đã cảnh cáo cô từ lâu rồi, đừng có đối đầu với tôi. Thế mà cô cứ không tin, giờ thì xuống âm phủ mà hối hận đi. Kiếp sau có lẽ cô sẽ thức thời hơn một chút đấy đừng có mà ngạo mạn.”
“Quả nhiên cô không phải tiểu thư nhà họ Mạc.”
Thi Nhân nhìn Mạc Mỹ Đình, lúc trước chỉ là nghi ngờ không hề có bất cứ chứng cứ gì cả. Nhưng mà bây giờ không cần chứng cứ nữa rồi.
“Tôi có phải hay là không phải thì quan trọng lắm à? Dù dao thì cô đã biết bí mật này rồi, cũng không còn có thể sống tiếp để nói cho bọn họ biết.”
Mạc Mỹ Đình nhìn cô từ trên cao, cười đắc ý: “Cô thử nói xem nếu tôi chặt tay cô gửi cho Tiêu Khôn Hoằng thì anh ta có điên lên hay không?”
Trong lòng Thi Nhân chùng xuống.
Cô biết lần này bản thân mình lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng mà Thi Nhân vẫn bình tĩnh nói: “Cố Văn Trình, tôi vẫn luôn không hiểu các người muốn làm cái gì?”
“Muốn biết à? Chẳng phải từ trước tới giờ các người vẫn thông minh lắm hay sao? Diễn kịch muốn kích động tôi à? Cho rằng tôi sẽ bị lừa sao?”
Thần sắc của Cố Văn Trình lạnh lẽo: “Tôi chỉ là muốn xem các người diễn như thế nào thôi.”
Dưới đáy mắt của Thi Nhân có một tia bất ngờ, chẳng nhẽ nói Cố Văn Trình đã sớm biết bọn họ đang diễn kịch ư? Điều này là không thể.
“Cô đang nghi ngờ là tại sao tôi lại biết đúng không?”
Cố Văn Trình nghiêng đầu nhìn Tiêu Vinh: “Người đàn ông mà các người vẫn luôn tin tưởng thật sự đứng về phía các người sao?”
Lúc này gương mặt của Thi Nhân hoàn toàn trắng bệch.
Cô hoảng loạn nhìn về phía Tiêu Vinh, là anh ta ư?
Mạc Mỹ Đình cười lớn tiếng: “Thi Nhân, cô đúng là ngu ngốc mà tự cho mình thông minh. Từ trước tới giờ Tiêu Vinh không hề đứng về phe các người .”
Vốn dĩ Mạc Mỹ Đình cảm thấy Tiêu Khôn Hoặc sẽ không tin tưởng người này, nhưng mà không ngờ rằng anh lại tin.
Thất sự không ta không biết phải nói gì nữa.
Tiêu Vinh vẫn không nói câu gì.
Thi Nhân không tin nhìn anh ta: “Tại sao? Anh không sợ Tiêu Đào Hy xảy ra chuyện sao?”
“Tôi đã cắt đứt quan hệ với Tiêu Đào Hy rồi, các người sẽ không ra tay với em ấy đâu.”
Đột nhiên vẻ mặt của Tiêu Vinh lộ ra một tia chế nhạo: “Tôi là tôi, Tiêu Đào Hy là Tiêu Đào Hy. Bao nhiêu năm rồi không gặp giữa tôi và em ấy sớm đã không còn được như trước rồi.”
Ha ha, lúc này Thi Nhân mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!