Sau khi Tiêu Vinh rời đi thì Tiêu Khôn Hoằng đứng yên ở chỗ đó một lúc.
Mùi thuốc lá vừa nãy vẫn vương vấn ở trên đầu mũi của anh mãi không tan đi.
“Thật sự cho rằng tôi sẽ thua ư?”
Tiêu Khôn Hoằng đá tàn thuốc mà Tiêu Vinh để lại, anh nheo mắt lại nói: “Để tôi xem cái người đứng phía sau kia ra tay như thế nào.”
Anh quay trở lại trang viên của nhà họ Tiêu, lúc này đây ba đứa con đã được đón về nhà được một lúc rồi.
Ba đứa nhóc thấy Thi Nhân ở nhà thì đều cảm thấy rất kinh ngạc, chúng nó quấn lấy cô chơi đùa.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng về thì nhìn thấy cảnh này. Thi Nhân đang ngồi bên cạnh các con, trên gương mặt trắng sáng mang theo nụ cười dịu dàng.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên trên mặt cô, anh nhìn cô tới sững sờ.
Cảnh này giống như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi, lúc trước đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi cho nên có cảm giác rất thân thuộc.
Đầu đột nhiên như có kim châm vào vậy, cảnh trước mắt Tiêu Khôn Hoằng tối đi, anh cúi đầu xuống muốn vịn tay lên tường, kết quả vô ý ngã nhào ở bên cửa, phát ra tiếng động lớn.
Thi Nhân nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn thấy thế liền chạy vội tới: “Tiêu Khôn Hoằng anh làm sao vậy, có phải lại đau đầu hay không?”
“Không sao đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng cắn răng trả lời, nhưng mà cảnh ở trước mắt vẫn là một màu đen, không nhìn rõ gì cả.
Thi Nhân dìu tay anh khoác lên vai cô, sau đó đỡ anh ngồi lên trên ghế sô pha, cô xoa thái dương cho anh: “Đỡ chút nào chưa?”
“Để anh nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng dựa lên trên người cô,khi hít thở anh có thể ngửi được mùi trên cơ thể anh, nó khiến anh có cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.
Ba đứa nhóc khi nhìn thấy bố mình như thế thì bọn chúng đều dừng lại việc chơi đùa, mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha đợi.
Không qua bao lâu thì bác sĩ của gia đình đã tới.
Tiêu Khôn Hoằng dựa người trên ghế sô pha, mệt mỏi nói với bác sĩ: “Tôi không sao?”
Người bác sĩ đó cũng kiểm tra một lượt, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu với Thi Nhân. Tình huống này ông ta cũng không kiểm tra ra được, chỉ có thể đi bệnh viện mới được.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Thi Nhân cũng không nói gì cả, lúc trước anh cũng từng đau đầu, nhưng mà một thời gian gần đây thì lại không nghe thấy anh nói gì nữa.
Trong phòng khách một mảng yên tĩnh, một dạo lâu sau thì Tiêu Khôn Hoằng mới mở mắt ra. Kết quả nhìn thấy một lớn ba nhỏ đang nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ấm áp: “Nhìn anh làm gì, không chết được đâu.”
Thi Nhân véo lấy tay anh: “Anh nói linh tinh cái gì vậy.”
“Cha ơi, cha sẽ không sao đâu.”
Khóe mắt của Bé Bánh Bao hơi hồng, cô bé ôm lấy bắp tay của Tiêu Khôn Hoằng và nói: “Về sau con sẽ ăn nhiều cơm hơn để sớm ngày trưởng thành, tới lúc đó con có thể giúp cha xử lý công việc.”
Cô bé vẫn luôn biết rằng cha làm việc rất mệt, cho nên mới bị bệnh.
Tiêu Khôn Hoằng xoa đầu cô bé: “Được, về sau không được biếng ăn nữa, phải ăn nhiều cơm thì mới nhanh lớn được.”
“Dạ, em biết rồi ạ.”
Bé Bánh Bao rất nghe lời, cô bé nhất định sẽ làm được.
Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam cũng không quá ngu ngốc, hai cậu bé biết rằng cha mình tại sao lại bị thương, cũng biết khi cha làm phẫu thuật sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tiêu Khôn Hoằng lấy lại tinh thần nói: “Ăn cơm trước thôi.”
......
Ăn cơm sau Thi Nhân quay trở lại phòng nhìn Tiêu Khôn Hoằng và hỏi: “Từ khi nào mà đầu anh lại đau vậy?”
“Mấy ngày gần đây.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực: “Với cả mấy tối nay không có em bên cạnh cho nên anh ngủ không được ngon cho lắm.”
Thi Nhân: “...”
Sao mà cô lại không biết được rằng bản thân mình có công dụng du ngủ cơ chứ?
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bác sĩ đã kê thuốc cho anh rồi, anh uống chút đi, tránh bị đắc đội với người ta.”
Tiêu Khôn Hoằng cúi mắt xuống nhìn vào ánh mắt quan tâm của cô, sau đó gật đầu nói: “Ngày mai bảo trợ lý Cao đi lấy thuốc.”
Cô đã từng nói, cho dù có hồi phục lại ký ức hay không thì người mà cô thích vẫn luôn là mình.
Anh cũng dần dần khống chế được bản thân, không quan tâm tới những chuyện này nữa.
Trước mắt cô đang rơi vào nguy hiểm thì anh bắt buộc phải dùng toàn lực của mình tập trung hết tinh thần nhân lực để bảo vệ cô cho tốt, tuyệt đối không cho phép cô xảy ra bất cứ chuyện gì.
Khi hai người đang ôm lấy nhau nghỉ ngơi thì Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nói: “Anh chuẩn bị ngày mai đưa bọn trẻ tới nơi khác.”
“Tới đâu cơ?”
Thi Nhân ngạc nhiên nhìn anh, sao đột nhiên anh lại đưa ra quyết định này chứ?
“Bọn nhỏ ở lại bên cạnh chúng ta không được an toàn cho lắm, ngày mai anh tìm một cái cớ đưa bọn trẻ tới nơi an toàn. Đợi mọi chuyện kết thúc rồi sẽ đón bọn chúng về.”
“Đưa đi đâu chứ? Nhỡ may bị người kia phát hiện thì phải làm sao?”
‘Ngô Hành sẽ lo chuyện đó, em không tin anh ta sao?”
Lúc này cuối cùng Tiểu Khôn Hoằng cũng hiểu ra được, tại sao lúc ban đầu khi bản thân mình mất trí nhớ anh lại để Ngô Hành tiếp quản tập đoàn Quang Viễn.
“Tất nhiên là em tin tưởng anh Ngô rồi.”
“vậy thì được, ngày mai anh sẽ cắt chức của Ngô Hành và bảo anh ta rời đi.”
Mọi chuyện cứ làm trong thầm lặng như thế thì đợi tới lúc người đứng sau kia biết được thì lúc đó Ngô Hành cũng đã đưa bọn trẻ đi rồi.
Thi Nhân nghe anh nói như thế đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm ập tới.
Nếu như không phải thật sự sợ người đứng phía sau kia thì sao anh lại sắp xếp mọi chuyện như thế, dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng cũng là một người rất cao ngạo mà. Haiz.
Cô trầm mặc rúc vào trong lòng anh, ôm chặt lấy cơ thể của anh.
Không biết là tại sao nhưng lúc này đây cô rất muốn dựa sát vào anh, dựa sát hơn nữa.
Đối với sự chủ động của vợ thì Tiêu Khôn Hoằng hơi ngạc nhiên một chút, anh giơ tay lên đặt lên eo cô: “Sao vậy? Đừng sợ, anh đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết rồi.”
“Em không sợ.”
Giọng nói của cô mềm mại.
Thi Nhân nghĩ một chút rồi trả lời: “Em phát hiện ra bản thân mình càng ngày càng yêu anh thêm rồi.”
“ừm, anh thích nghe câu này của em.”
Tiêu Khôn Hoằng lật người cô ngồi lên trên người mình, thân mật hôn cô một cái: “Lúc này cần phải làm chuyện gì đó để chuyển đi lực chú ý, hiệu quả không tồi đâu.”
Tiếng cười nhẹ của Thi Nhân vang lên.
Hai người quấn quýt lấy nhau, màn đêm ở ngoài cửa sổ mờ mờ tối dọi lên ánh trăng, các vì sao kín mít trên bầu trời.
Nửa đêm Thi Nhân đột nhiên tỉnh giấc.
Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh đã ngủ say giấc, cô sờ từng chút một ngũ quan của anh, dưới đánh mắt là tình cảm nồng đậm: “Em yêu anh, Tiêu Khôn Hoằng.”
Cả cuộc đời này có lẽ không thể tìm được người đàn ông thứ hai nào giống như anh.
Thi Nhân lặng lẽ không tiếng động nào rời giường sau đó thay quần áo.
Cô lái xe đi ra khỏi trang viên nhà họ Tiêu và đi tới bệnh viện, cô đỗ xe ở cổng sau.
Thi Nhân nhìn điện thoại, sau đó trả lời tin nhắn của Mạc Đông Lăng: “Tôi tới rồi, anh đang ở đâu?”
Cô có chút nghi ngờ, tại sao nửa đêm Mạc Đông Lăng lại muốn gặp cô chứ?
Đã thế còn nói rõ là không cần nói cho người khác biết, cần phải cẩn thận hành động.
Thi Nhân đã từng nghi ngờ, nhưng mà lại cũng không nghĩ ngợi nhiều gì cả, dù sao thì địa điểm cũng là ở bệnh viện.
Cô từng muốn nói chuyện này với Tiêu Khôn Hoằng, nhưng mà buổi tối anh thường ngủ không ngon giấc cho nên cô không muốn gọi anh dậy.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa kính xe.
Thi Nhân nhìn một bà lão đánh đứng ở bên ngoài, cô vô thức ấn nút mở cửa xe ra: “Có chuyện gì sao?”
Người đối diện đưa tay lên xịt cái gì đó vào cô, sau đó trên gương mặt nhân hậu đó lộ ra một nụ cười lạnh.
Bàn tay của Thi Nhân nắm chặt lấy điện thoại, sau khi gọi điện thoại cho Tiêu Khôn Hoằng xong thì cả người lâm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Bà lão ở bên ngoài trực tiếp đưa thi Nhân đi.
Mọi chuyện xảy ra không quá một phút đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!