Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Đám đông đứng ở bên cạnh xem,mặt ai nấy cũng hoang mang.

Cuối cùng cũng có người phản ứng lại định báo cảnh sát thì trợ lý Cao bước tới nói: “Đây là chuyện trong nhà, cho nên xin anh không nên báo cảnh sát, không cần phải gây phiền phức lên đâu.”

“Ồ, ồ, được.”

Người trên đường cất điện thoại đi, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đúng là nước trong nhà hào môn quá sâu, không thể nhìn rõ được.

Có người chụp cảnh này sau đó đăng lên mạng: “Tôi không hiểu cho nên mới hỏi: Nhà hào môn thường kịch tính như thế này à? Nhiều anh trai vệ sĩ quá, mà toàn là cách anh chân dài thôi.”

“Trời ơi, có thông tin nói rằng vợ chồng nhà này đang cãi nhau muốn ly hôn đó. Chẳng nhẽ Thi Nhân đang bị cưỡng chế đưa về sao?”

“Này, đừng có mà ăn nói linh tinh, đoán già đoán non như thế.”

“Mẹ ơi, có lẽ trời đất sắp thay đổi thật rồi. Nếu như vợ chồng họ mà ly hôn thật thì có lẽ tôi đây sẽ không tin vào tình yêu nữa.”

“Bạn của bạn tôi làm việc ở tập đoàn Quang Viễn nói rằng, bây giờ chức vụ của phu nhân Tiêu đã bị đình chỉ rồi. Chuyện ly hôn, có lẽ sắp bị phơi bày ra ánh sáng thôi.”

Chỉ một thời gian ngắn thôi, mà tin tức Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng muốn ly hôn đã truyền khắp trên mạng rồi.

Còn lúc này Thi Nhân cũng đã về tới nhà rồi.

Cô đang nằm trên ghế sô pha ăn hoa quả, và nhìn tin tức lan truyền trên mạng. Trên mặt cô nở một nụ cười.

Xem ra kịch hay đã bắt đầu rồi.

Vốn dĩ lúc cô nhìn thấy nhiều vệ sĩ như thế thì quả thực cũng bị dọa sợ, đó cũng coi như là một nửa diễn xuất thật đi.

Không biết người nhà họ Mạc sẽ như thế nào nhỉ?

Rất nhanh sau đó thì Tiêu Khôn Hoằng gọi điện thoại video tới.

Sau khi Thi Nhân nghe điện thoại, một tay cô cầm điện thoại, một tay thì cầm hoa quả ăn: “Thế nào, phát triển vẫn thuận lợi chứ.”

“Ừm. Em nói chuyện với Mạc Đông Lăng lâu như vậy, rốt cuộc hai người nói cái gì vậy?”

Khi Tiêu Khôn Hoằng nghe nói hai người đơn độc ở với nhau trong phòng một thời gian lâu như thế, mà cô nam quả nữ, cho nên trong lòng của anh có chút không thoải mái.

Thái độ mà Mạc Đông Lăng đối xử với Thi Nhân vẫn luôn rất tốt.

Là đàn ông sẽ hiểu rõ được đàn ông. Một người đàn ông như Mạc Đông Lăng sẽ không dễ dàng đối xử lương thiện với một người phụ nữ như thế, nói không chừng trong lòng có tâm tư gì đó.

Thoát được một tên Hách Liên Thành, giờ lại xuất hiện một Mạc Đông Lăng.

Những người theo đuổi vợ anh sao mà lại nhiều như thế chứ?

Cái tên Mạc Đông Lăng này làm việc rất lặng lẽ, khiến anh có một loại cảm giác khủng hoảng.

“Không nói gì cả, chỉ là nói mấy chuyện xảy ra gần đây với chuyện tiếp tục hợp tác giữa hai nhà.”

‘Chỉ có thế thôi à?”

“Đúng vậy, chỉ thế thôi, anh cho rằng còn gì nữa?”

Câu nói này của cô đã khiến Tiêu Khôn Hoằng không biết phải hỏi gì nữa, đôi mắt sáng của anh nheo lại, sau khi xác định bộ dạng của Thi Nhân không phát giác ra điểm bất thường gì thì lúc này anh mới yên tâm.

Chỉ khi anh giả vờ ngốc nghếch thì mới nhắc nhở được cô.

Thế là giám đốc bá đạo của chúng ta kiêu ngạo nói: “Bắt đầu từ hôm nay em phải diễn cảnh phu nhân Tiêu bị anh khống chế cuộc sống tự do. Tất nhiên là ah cho phép em kể tội về hành vi bá đạo của anh trước mặt tất cả công chúng.”

“Khiêu khích người ở phía sau vậy có được không á?”

Cái người đứng phía sau đó hiện tại chắc chắn đang muốn trừ khử bản thân cô. Mà Tiêu Khôn Hoằng lại lấy lý do này nhốt cô lại, thế thì đối phương ra tay làm sao được chứ?

Trang viên nhà họ Tiêu có lẽ chính là nơi an toàn nhất.

Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh trả lời: “Anh cho bọn họ mười lá gan, nơi này là địa bàn của anh.”

“Ừm, có anh ở đây em luôn có cảm giác an toàn.”

Thi Nhân nhìn anh, khóe mắt mang theo ý cười. Nếu như đổi lại chỉ có một mình cô thì cô sẽ không bao giờ thấy thoải mái như vậy.

Cảm giác có người để dựa dẫm thật là thích.

......

Sau khi Thi Nhân bị đưa đi thì có rất nhiều đều tới hỏi Thi Nhân như thế nào rồi.

Nhưng cô không trả lời gì cả, đợi mấy ngày sau rồi mới chịu trả lời. Nói rằng Tiêu Khôn Hoằng khống chế cuộc sống tự do của cô, còn thu cả điện thoại nữa.

Như thế thì có phải là sẽ chân thật hơn một chút không?

Thi Nhân thấy Hách Liên Thành hỏi thăm, cô nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Tôi không sao, phía anh điều tra như thế nào rồi?”

“Có chút manh mối rồi.”

“Anh cẩn thận chút, nếu như mọi chuyện giống như chúng ta đoán thì anh mà tiếp tục điều tra nữa sẽ có nguy hiểm đó.”

“Bây giờ ngay cả cái chết anh còn đang không sợ, còn có cái gì có thể uy hiếp được anh chứ?”

Ngữ khí của Hách Liên Thành mang một chút từ chối.

Thi Nhân biết rằng hiện tại việc điều tra cái chết của Mạc Mộng Thần đã trở thành tâm bệnh của Hách Liên Thành, anh ta vẫn luôn luôn cảm thấy khó chịu.

“Hách Liên Thành, chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu. Chỉ khi anh còn sống mới có thể điều tra rõ được, không có ai có thể điều tra chuyện này kỹ được như anh, anh hiểu chứ?”

“Anh biết, em cũng chú ý an toàn nhé.”

Hách Liên Thành đặt điện thoại xuống, một người đàn ông đang ngồi trong một con hẻm nhỏ ăn bún, anh ta mặc quần áo rất bình thường, thậm chí dép ở trên chân cũng cởi ra rồi.

Nếu như Thi Nhân mà nhìn thấy một Hách Liên Thành của hiện tại thì có lẽ cô sẽ không nhận ra được.

Anh ta cố tình giả dạng thành như thế này là vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, để dễ dàng điều tra ra được chân tướng mà anh ta muốn biết.

Bây giờ Hách Liên Thành mới biết chân tướng lúc ban đầu là bị người khác dàn dựng.

Cũng vào thời khắc đó cuộc sống của anh ta cũng thay đổi theo.

Nửa đời còn lại anh ta sẽ chuộc lỗi như một linh hồn lang thang.

......

Tin tức ở trên mạng được lan truyền rộng rãi, lúc buổi chiều Tiêu Khôn Hoằng đích thân mình đi đón ba đứa con bị phóng viên chặn lại.

Ở cửa tập đoàn Quang Viễn, gương mặt của Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo không tiếp nhận bất cứ câu hỏi nào của phóng viên.

“Giám đốc Khôn Hoằng, anh và phu nhân Tiêu bởi vì chuyện của nhà họ Mạc mà cãi nhau, là muốn hủy bỏ hợp tác với nhà họ Mạc sao?”

“Giám đốc Khôn Hoằng, trên mạng đồn thổi rằng anh và phu nhân Tiêu dự định ly hôn, vậy tài sản và quyền lợi nuôi dưỡng con thì chia như thế nào?”

Phóng viên không ngừng muốn moi thông tin.

Nhắc đến chuyện ly hôn, Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp to giọng với tên phóng viên đó: “Mọi người hy vọng tôi và cô ấy ly hôn nhau như thế à?”

Sau khi nói xong câu đó thì anh xoay người đi lên xe.

Các phóng viên ở lại mặt nhìn nhau, chuyện gì ý vậy?

Câu nói này nghe không giống như muốn ly hôn, mà còn có chút ấm ức, đường đường là một giám đốc sao có thể chịu ấm ức được cơ chứ. Có phải vừa nãy bọn họ nghe nhầm hay không?

Tiêu Khôn Hoằng đang ở trên xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt ngơ ngác của đám phóng viên, bờ môi anh hơi cong lên: Ha ha, một đám ngu ngốc.

Thông qua tin tức thật thật giả giả lẫn lộn của đám phóng viên thì cái người đứng phía sau khi sẽ phán đoán như thế nào nhỉ?

Có lẽ bọn họ chỉ cảm thấy cái tên Tiêu Vinh và Mạc Mỹ Đình thật sự quá ngu ngốc, vốn dĩ không có khả năng khống chế được sự phát triển tình cảm giữa anh và Thi Nhân.

Tiêu Vinh, Mạc Tử Tây đều đã được xúi giục về phe của họ rồi.

Hiện tại cái người đứng phía sau kia đã không còn con cờ để sử dụng rồi.

Anh từ lâu đã đứng trên cán cân của cuộc chiến, trong tay anh cầm thanh kiếm và nhắm nó vào cổ đối thủ, chỉ đợi cơ hội cuối cùng thôi là giết sạch.

Kít, xe đột nhiên phanh kít lại.

Tiêu Khôn Hoằng nhăn mày quay mặt ra nhìn,sau chiếc kính của xe chính là Tiêu Vinh đang đứng nhìn bản thân anh.

Một giây sau chuông điện thoại vang lên.

Anh nhận được một tin nhắn: “Gặp mặt chút.”

Chiếc xe ở bên cạnh lặng lẽ đi về phía trước, Tiêu Khôn Hoằng lập tức lên tiếc: “Đi theo chiếc xe bên cạnh, cảnh giác xem bốn phía có ai theo đuôi không?”

Lúc này đây mà Tiêu Vinh lại muốn gặp mình, chắc chắn là có chuyện muốn nói.

Nửa tiếng đồng hồ sau thì chiếc xe đi vào một con đường quê, ở bên đường mọc lên rất nhiều chiếc cây cỏ dại cao ta, giống như việc nơi đây đã bị lãng quên vậy.

Tiêu Khôn Hoằng xuống xe nhìn thấy Tiêu Vinh đang đứng đó không xa.

Anh bước tới: “Có chuyện gì?”

“Cố Văn Trình đã chuẩn bị ra tay với Thi Nhân rồi.”

“Anh ta bảo anh tới đây à?”

Tiêu Khôn Hoằng lộ ra sự trào phúng: “Sao nào, bây giờ anh tới đây để uy hiếp tôi à?”

“Nếu như anh muốn uy hiếp cậu thì anh đã không tới nơi này rồi.’

Tiêu vinh kìm không được châm một điếu thuốc, anh ta nhìn Tiêu Khôn Hoằng và nói: “Anh không biết người đứng sau kia sẽ làm như thế nào, nhưng mà cuối cùng sẽ do đích thân anh ra tay, tới lúc đó anh sẽ nói cho cậu biết cậu phải làm cái gì.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!