Lại là thật sao?
Thi Nhân còn tưởng rằng Cố Văn Trình đang nói dối, cô nghĩ anh ta muốn chia rẽ mối quan hệ của họ.
Cô ngẩng đầu: "Vậy tại sao anh đi khám bệnh mà không nói cho em biết?"
"Anh hơi đau đầu một chút, tiện đường thì ghé qua khám thôi. Mấy ngày nay anh và em đang chiến tranh lạnh, anh nghĩ chuyện không có gì to tát nên anh đã đi một mình."
"Thói quen không dùng thuốc của anh thật sự không thay đổi một chút nào."
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô: "Em không hỏi gì anh sao?"
"Anh muốn em hỏi anh cái gì nữa?"
Thi Nhân hỏi ngược lại anh, cô còn sờ lên tai anh: "Em đã trả lời đáp án lúc ăn bữa tối hôm qua rồi còn gì."
Người cô yêu là Tiêu Khôn Hoằng!
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn luôn luôn là anh.
Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ, lật người đẩy ngã cô xuống giường: "Bây giờ, tâm trạng của em cũng không tệ nhỉ."
"Em, em có hơi đói bụng một chút."
"Đợi chút nữa ăn cũng được."
Tiêu Khôn Hoằng cúi người hôn cô, không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào cả.
Thi Nhân hoàn toàn không lường trước được tín hiệu của anh, lơ mơ trong cả quá trình, cho đến khi chiếc váy ngủ trên người cô được cởi ra, cô mở mắt ra nhìn anh, nhưng lại ngơ ngẩn cả người.
Cô thấy ánh mắt của anh lặng yên, như mặt biển không có chút gợn sóng, giống như là đang che giấu một điều gì đó, phức tạp và khó hiểu.
Thi Nhân khẽ thở dài một cái, cô cũng mềm lòng.
Dù vậy nhưng anh lại có cảm giác không được an toàn.
Cô chủ động ôm lấy cổ anh, không cần biết anh có mất trí nhớ hay không, anh vẫn luôn là Tiêu Khôn Hoằng.
Trước sau anh đều là người mà cô yêu thương tha thiết.Làm sao cô có thể từ chối anh khi anh đang lưỡng lự, nghi ngờ bản thân anh cơ chứ.
Khi Thi Nhân tỉnh dậy một lần nữa, mặt trời đã nghiêng dần về phía đằng Tây.
Bụng cô đã bắt đầu phản đối.
"Thức ăn sẽ sớm được mang lên thôi."
Tinh thần Tiêu Khôn Hoằng vô cùng sảng khoái, ôm lấy cô, trên mặt anh mang theo vẻ đắc thắng, không còn một chút dáng vẻ bất an như trước đó?
Tiêu Khôn Hoằng chỉ lắc mình một cái mà biến thành một chú chó lông vàng tung tăng, vui vẻ à?
Thi Nhân luôn cảm thấy liệu có phải cô đang bị anh lừa gạt hay không? Người đàn ông này đã quá quen với việc diễn xuất.
Chẳng mấy chốc, nhân viên khách sạn đã mang đồ ăn lên, Tiêu Khôn Hoằng đích thân ra lấy, không để cho ai đi vào.
Anh đẩy xe đồ ăn: "Xin hỏi quý cô cần phục vụ món gì?"
"Thật là đói quá đi, có gì ngon vậy?"
Tiêu Khôn Hoằng mở nắp, bên trong toàn là những món ăn yêu thích của Thi Nhân mà anh vừa gọi.
Dù sao anh cũng biết cô đã không ăn trưa, lúc tỉnh dậy chắc chắn cô sẽ rất đói.
Anh không phải là người đàn ông không công bằng.
Cô đã cho anh ăn no, thế thì anh cũng phải có trách nhiệm cho cô ăn no chứ.
Thi Nhân không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, mặc áo choàng tắm vào rồi ngồi trên giường ăn cơm, mặc kệ cả Tiêu Khôn Hoằng – thói quen thường ngày, bây giờ cô cũng không quan tâm.
Lần này Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, anh nhìn cô một cách rất bao dung: "Xem ra lần sau nên ăn chút gì đó trước."
Nhìn thấy bộ dạng ăn uống của Thi Nhân, anh cảm thấy bản thân mình hơi quá đáng.
Ngay cả cơm cũng không cho cô ăn, như thể anh bạc đãi cô vậy.
Thi Nhân dừng tay lại một chút, cô giả vờ như không nghe thấy những lời này.
Trước đây, cô luôn cảm thấy không thể nhìn thấu tình cảm trong lòng Tiêu Khôn Hoằng, nhưng hiện tại anh trở nên vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình, cô không thể chịu được nữa.
Khụ khụ, làm người khó thật đấy.
Tại sao không thể có cả hai nhỉ?
Sau khi dùng bữa, lúc này, cả hai người mới rời khỏi khách sạn, bị các phóng viên chụp ảnh, quay lại cảnh này.
"Vợ chồng tập đoàn Quang Viễn hẹn hò ngọt ngào, qua đêm trong khách sạn."
"Sau một đêm nồng nàn, hai người tay trong tay rời khỏi khách sạn, nghi là đã làm hòa. "
"Tổng giám đốc bá đạo đã dỗ dành vợ, hai người dành thời gian vui vẻ bên nhau."
Cách dùng từ của truyền thông khá táo bạo và mập mờ.
Khi nhìn thấy những tiêu đề báo này, Thi Nhân có chút đau đầu: "Làm sao mà lại bị chụp lại rồi?"
"Anh đã sắp xếp đấy."
Tiêu Khôn Hoằng tự tin, thẳng thắn: "Em không nghĩ những chuyện như thế này có thể làm kẻ địch tê tái hơn sao?"
Ồ, tại sao anh có thể không cho mọi người biết về đêm lãng mạn đầu tiên của anh và vợ mình?
Thật sự anh không thể nhịn được mà phải khoe khoang như vậy đấy.
Nói cho tất cả mọi người rằng anh đã có một người vợ yêu thương mình hết mực.
"Sau đêm hôm qua, Cố Văn Trình sẽ tin rằng chúng ta đã thực sự cãi nhau chứ?"
"Vấn đề tình cảm vô cùng phức tạp. Hiện tại chúng ta đã hòa giải, nhưng có điều, đợi khi em giao sách quý của nhà họ Mạc cho Mạc Đông Lăng, mọi chuyện sẽ quay trở lại bình thường thôi."
Thi Nhân ngẩng đầu lên: "Thực sự phải làm như vậy sao?"
Thực ra cô dự định đợi cho đến lúc sau khi chuyện đã xong xuôi, cô mới giao nó lại cho nhà họ Mạc.
Bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy nếu sớm giao nó lại cho nhà họ Mạc thì sẽ có chút cảm giác như bị người khác khống chế.
"Em không cần phải giao ra toàn bộ, chỉ cần giao hàng loại hai là được."
"Ý anh nói là trong tay ông cụ nhà họ Mạc còn có một bản khác?"
Thi Nhân nhớ ra một bản mà Tiêu Đào Hy dứt khoát giấu đi là bản mà cô ta đã đưa cho cô, cô đã đọc rất kỹ, nhưng nó thực sự không được hoàn chỉnh, giống như nó được ghi lại bởi trí nhớ của ai đó vậy.
Nhưng đây cũng là một ý kiến hay.
Sử dụng điều này để kích động những thế hệ con cháu, tập trung, thu hút mọi ánh nhìn vào ngày mà nhà họ Mạc quyết định ai là người thừa kế tiếp theo, sẽ diễn ra vào một tuần sau đó.
Nhân tiện, di chuyển sự nguy hiểm đeo bám trên người Thi Nhân.
Thi Nhân gật đầu: "Được."
Nhưng cô nhìn về chỗ tập đoàn sắp đến, có chút do dự: "Bây giờ em phải đi làm sao?"
Dù sao thì bây giờ, những tiêu đề trên các phương tiện truyền thông đều đã biết tối hôm qua, cô và Tiêu Khôn Hoằng đã qua đêm cùng nhau ở khách sạn.
Mặc dù đã là vợ chồng rồi nhưng họ vẫn có chút không thoải mái vì bị quan tâm quá nhiều đến đời tư.
"Không cần phải ngại ngùng, xấu hổ gì cả, chúng ta là hợp pháp mà."
Giọng điệu chính trực, ngay thẳng của người đàn ông này lại khiến cho Thi Nhân cảm thấy khâm phục.
Da mặt mỗi người dày mỏng khác nhau, quả nhiên là khác thật.
Xe đậu bên ngoài tòa nhà cao ốc, hai người cùng lúc xuống xe, cùng nhau đi vào tập đoàn.
Thi Nhân cảm nhận không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô phải cố gắng hết sức để giữ cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút, vợ chồng hợp pháp thì sợ cái gì cơ chứ.
Chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ thôi, như vậy thì người khác sẽ là người phải lúng túng, ngượng ngùng.
Thi Nhân cực kỳ đồng ý.
Lên tầng trên, hai người tách ra, Thi Nhân quay đầu lại liếc nhìn anh: "Em đi đây."
Tiêu Khôn Hoằng đứng trong thang máy và nhìn Thi Nhân rời đi.
Sau khi trở lại văn phòng, anh nhìn về phía lão Tiêu: "Tình hình Cố Văn Trình kia như thế nào rồi?"
"Đã theo suốt quãng đường nhưng vẫn mất dấu, có người đang giúp anh ta. Hơn nữa, lại trốn rất kỹ."
"Tôi biết rồi."
Tiêu Khôn Hoằng đã đoán được từ lâu, anh điều tra thông tin, nhóm người này quả nhiên là phạm pháp.
Thật không may, lưới trời lồng lộng khó thoát.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, nhìn màn hình điện thoại hiển thị người gọi là Mạc Đông Lăng, anh lập tức nhấc máy: "Alo."
"Tối hôm qua anh đã giao chiến với Cố Văn Trình rồi đấy à?"
Lúc này, Mạc Đông Lăng mới nhận được tin tức, Cố Văn Trình thế mà tự đâm đầu vào chỗ chết, cuối cùng không được lợi ích gì, lại còn bị Tiêu Khôn Hoằng cho quân đến xử, nghe nói còn bị thương.
Khi Mạc Đông Lăng biết tin, anh ta gọi điện hỏi thăm ngay lập tức.
"Đúng vậy, chỉ tiếc là không giết chết được anh ta."
"Cố Văn Trình sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện đâu nhỉ. Anh ta tìm anh làm gì vậy?"
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng trả lời; "Ngoại trừ uy hiếp ra thì anh ta còn có thể làm được gì nữa chứ?"
"Thi Nhân không sao chứ?"
"Không sao cả, không dám phiền giám đốc Mạc phải lo lắng về những chuyện đó đâu."
Mạc Đông Lăng thở phào nhẹ nhõm, người không làm sao là được rồi, anh ta vẫn luôn lo lắng sợ Thi Nhân sẽ bị thương, nhưng xem ra hiện tại, có Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh Thi Nhân rồi, anh có thể yên tâm phần nào.
"Tối qua anh có giao chiến, tin tức bị lan truyền rất nhanh, phải hạn chế lại, nhớ xử lý những chuyện sau đó cẩn thận, không nên gây thêm rắc rối nữa."
"Tôi đã sắp xếp xong xuôi chuyện này từ lâu rồi. Bây giờ, Cố Văn Trình đã trở thành tội phạm truy nã hàng đầu. Tôi làm cái gì cũng đều là vì dân trừ hại theo một con đường rành mạch, sáng tỏ. Ngược lại, nhà họ Mạc của anh đừng gây cản trở gì đấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!